Saturday, May 18, 2019

Personal Development – WEGREEN: Kỳ thủ bắn tên và SỰ ĐẮC NGỘ

Personal Development – WEGREEN: Kỳ thủ bắn tên và SỰ ĐẮC NGỘ

Mỗi người sinh ra luôn nỗ lực khẳng định giá trị bản thân, thông qua đó góp phần kiến tạo (hoặc làm tổn thương) xã hội. Tuy nhiên, không phải ai cũng có thể bước lên những đỉnh cao danh vọng, càng khó hơn để bước lên đỉnh cao trí tuệ nhân loại nơi sự đắc ngộ (Enlightment) ngự trị. Câu chuyện về "Kỳ thủ bắn tên" sau đây có thể giúp chúng ta đôi điều trên hành trình định vị hành trình cuộc sống. Hãy để lại đôi dòng suy tưởng cùng WEGREEN, các bạn nhé.

******
- Nguyễn Tất Thịnh -

A là kỳ thủ trong thiên hạ, bắn cung rất giỏi: chỉ trong chớp mắt có thể giương cung phi tên trăm lần trăm trúng với mục tiêu bất kỳ trong khả năng của dây cung. A luôn xem đó là điều tự hào nhất của mình, có phần coi thường mọi điều khác, xem những người khác chẳng ra gì. Thiên hạ đều biết tiếng tăm, tuy không ưa cái lối nghĩ của A nhưng cũng nức nở về cái tài đó. Cứ vậy, cả cộng đồng lẫn A dần đi đến cái ý nghĩ có thể đảm nhiệm chức tổng tư lệnh quân đội : chả gì, Vua thường thích tìm người đảm nhiệm vị trí này thông qua việc thi bắn cung tên sắp tới.

Còn T là người vô danh đi trong Thiên hạ.

Một lần tình cờ họ gặp nhau ở một thung lũng trong rừng, qua trò chuyện cả hai đều yêu thích Chim. Nhưng A thấy T chả một lần tỏ ra khen tài của mình, nên gợi ý T: xem ai có được con Chim mà mình thích nhé, T nghe nheo mắt cả cười. Vừa hay có đàn Chim nhỏ bay thấp ngang qua, A nhanh thoắt rút tên ra khỏi bao lắp vào dây cung, vút… một con chim to nhất đã rơi rụng gần trước mặt. A nhặt lên hả hê nhìn T ngạo nghễ: thế nào, anh có thể làm được thế chứ? T nằm dựa lưng thư thái vào tảng đá nhỏ bám đầy rêu, khẽ huýt một điệu sáo lảnh lót âm vang sống động kì lạ ….một lúc sau có khá nhiều loại Chim chao liệng đến, thổi một điệu sáo nữa, một con Chim thật đẹp đến đậu nhẹ trên tay T. Nâng niu đỡ lấy nó, nhỏ nhẹ như thủ thỉ điều gì, một lúc sau T tung cánh tay đưa chú Chim bay về lại bầu trời của nó và vẫy tay như chào tạm biệt cả đàn Chim đang lượn bay quanh đó.

A chứng kiến, trong lòng rất kinh ngạc, nén lòng tự kiêu hỏi làm sao T có thể làm như vậy? T đáp: anh có được con Chim anh thích nhưng đã bị chết thảm trong mũi tên của anh, rồi bị anh vứt xác lại mục nát cùng mũi tên của mình trong những lớp lá rừng. Đó là cách của anh, ta không có ý khuyên dạy điều gì cả. Nhưng không chỉ những đàn Chim mà cả cánh rừng này thuộc về ta bởi ta yêu, giữ gìn và hòa nhập được với nó. A nói : ừ cứ cho là thế đi, nhưng ta sẽ được người ta tiến cử tổng tư lệnh quân đội đấy, còn anh đi đâu về đâu, là gì? T không trả lời.

Hai người bắt đầu rời khỏi cánh rừng, bỗng một con Hổ to lớn bất ngờ từ đâu xuất hiện trước đường đi. A lại nhanh chóng rút tên ra bắn liên tiếp, Hổ bị dính thương lao vào A cắn xé dữ dội. T húyt một điệu sáo lạ thường…kì diệu, Hổ đang hung dữ thế mà ngừng tấn công A, hiền hòa dần trở lại…rồi chậm chậm trở lại rừng sâu…

A thoát chết, ngồi dậy, một lúc sau khi lấy lại hơi sức nói với T: cảm ơn anh, bây giờ ta về Thành Đô, vài ngày nữa Vua tổ chức thi bắn cung tên, hôm nay dù thế nào, thì ta cũng sẽ là ứng cử viên số một chức tổng tư lệnh. T không trả lời. Cùng nhau đi chung một chặng đường khá dài nữa để ra khỏi rừng. Bỗng nhiên tiếng hú hét vang dội khắp xung quanh: hai người họ đã gặp một nhóm thổ dân nhỏ thiện chiến chuyên đi săn mọi thứ chuyển động . A phản xạ tự nhiên quàng tay ra ống tên đeo sau lưng, nhưng tên trước đó đã rơi ra hết, anh ta sợ tái mặt. T vẫn vẻ thư thái, bước đến trước mặt một người như là trưởng nhóm thổ dân, nói với anh ta điều gì bằng thứ thổ ngữ gì đó. Anh ta vẫy tay, cả nhóm nhanh chóng hết vẻ hung hãn, tiến lại cùng chăm chú nghe, rồi gõ binh khí của họ lên ngực mình nói đồng thanh những câu kì lạ, rồi thân thiện bỏ đi. A hồi tỉnh sau cơn sợ hãi, hỏi T: anh nói với họ điều gì thế? T ôn tồn, giọng nhẹ nhàng: đại loại là: hãy đi săn những mãnh thú tấn công các anh, hoặc những con thú hèn nhát đang bỏ chạy, như chính điều đó từng khiến các anh là bộ tộc dũng mãnh nhất của rừng sâu.

A ngạc nhiên: ôi vào lúc như vừa rồi mà anh nói những điều như thơ văn ấy mà lại khiến những kẻ hoang dã, vô học hiểu được và khiến họ hành động cao thượng thế được chăng? T đáp : thì chính anh đã nhìn thấy rồi còn gì. Nhiều kẻ như các anh đang ngộ nhận về tri thức, tài năng của mình mà đã tự đánh mất mà quên hẳn những điều đơn giản: sự hiền hòa có sẵn trong thiên nhiên, sự thân thiện có sẵn ở cư xử của muôn loài, để hiểu được điều hay chỉ cần không giữ trong mình những điều dở. Nên bất kể kẻ nào thuộc loài nào khi không thể như thế thì mới u tối tự rước cái nguy hiểm cho nó mà thôi, cho dù có thể thắng được một chốc lát với kẻ nhỏ yếu khác

A trầm tư hồi lâu rồi nói: anh ạ, hay anh làm Bộ trưởng Bộ quốc phòng, còn tôi cứ về Thành Đô thi bắn tên để làm tổng tư lệnh: anh khiến chiến tranh không thể xảy ra, tôi để dự phòng chiến tranh có thể xảy ra. Tôi đã thấm nhuần triết lý, ý khí của việc bắn tên, áp dụng huấn luyện binh sĩ thấu đạt cái tinh thần đó vào muôn việc học binh đao khác của họ. Được không?

T từ tốn: thật tuyệt ! Hãy nhớ thêm : học giỏi binh đao để từ bỏ nó, lúc đó là đạt được Đạo của kẻ có sức mạnh. nếu anh có được ý nghĩ đó rồi thì khỏi cần tôi làm Bộ trưởng quốc phòng. Nói xong T mượn A cái cung, nói : hãy nhìn chú Chim nhỏ xinh kia đang đậu yên bình trên mỏm đá nhỏ cách đó cả hơn trăm mét. T bẻ một cành cây khô, dùng tay chuốt thẳng, đặt vào dây cung, chớp mắt bắn cắm dính vào chính mỏm đá đó. Tuyệt vời, chú Chim đó không hề hoảng sợ, vẫn đứng im, giây lát sau chảy chuyền đậu lên giữa cành cây khô là mũi tên đó. T nói: Ta chỉ có thể là Tổng thống, nhưng đất nước này đã là chế độ Vua cai trị, nên ta chỉ là một người như muôn người khác trong Thiên hạ thôi.

A như bị thôi miên trong ý nghĩ sâu thẳm, ngửa mặt lên Trời thốt lên: Ôi, người như anh sao không cố thay đổi mọi sự để làm Tổng thống? Ít nhất là có tôi ủng hộ cơ mà? T thư thái nhìn trời cao đáp: không ? Đó là sự lựa chọn của nhân dân. Triết lý của ta là kim chỉ nam cho ta: Nhân dân mà không nhìn thấy và lựa chọn thì mọi sự chỉ là tương tàn! Ta đi trong Thiên hạ góp phần tạo nên sự an hòa, chẳng phải là điều tốt hay sao? Dù ai, từ Vua đến Dân há chẳng mong điều đó hay sao?

A cầm lấy cây cung của mình , tần ngần định bẻ: anh ạ, ta xấu hổ về cái tài của mình! T từ tốn: chớ nên vậy! Cái tài hãy giữ, dù thế nào, nhưng vấn đề là không phải dùng vào việc xấu. Một hôm nào đó sau này anh bỏ được nó khi có cái Đạo của mình. Vì cuộc gặp hôm nay và sự tỉnh ngộ của anh , ta khuyên hãy về Thành Đô mà thi bắn tên để đảm nhiệm chức tổng tư lệnh. Nếu vắng anh, kẻ thứ hai sẽ đảm nhận, lại chưa thấu được chuyện hôm nay, hắn sẽ làm thiên hạ bắn giết nhau vì muôn thứ khác đấy!

A nghe lời, tạ từ trở về….T đi tiếp đâu không biết…

Nguồn: http://nguyentatthinh.com/
******
Biên tập & Hình ảnh: [Admin T] @ Wegreen Vietnam

No comments:

Post a Comment