Vậy chúng ta có đang thiếu những người ngày đêm lo lắng cho vận mệnh của đất nước không? Đến với các trang mạng như:
http://boxitvn.blogspot.com; http://www.vietnamnet.vn; http://chungta.com.vn;http://bshohai.blogspot.com;…
Đọc những bài viết của các tác giả như Nguyễn Trần Bạt, Hà Sĩ Phu, Dương Trung Quốc, Hoàng Tụy, …tôi thấy là có rất nhiều nhà trí thức vẫn rất tâm huyết với nước nhà (tuy nhiên so với gần 90 triệu người thì tỷ lệ này là không cao).
Tôi có cảm giác rằng cái ác, cái xấu đang quá lộng hành và chiếm thế thượng phong trong xã hội ta. Bên ngoài hải đảo biên cương, chúng ta cũng đang chịu lép vế so với TQ. Trên bản đồ thế giới thì chúng ta dường như vẫn còn lạc lõng và cô độc, hiện nay chỉ còn năm ĐCS của các nước gồm Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, Cuba, CHDCND Triều Tiên, Lào và Việt Nam là đảng nắm quyền lãnh đạo.
Chúng ta đang xây dựng một đất nước “Công bằng, dân chủ, văn minh” và “Độc lập, tự do, hạnh phúc” (ít nhất là trên các khẩu hiệu hô hào mà tôi biết). Tôi chưa đủ tầm trí tuệ để có thể giải thích cặn kẽ ý nghĩa của những cụm từ trên. Nhưng tôi biết đó là mục tiêu không phải chỉ của ĐCS Việt Nam, của NN Việt Nam, của người dân Việt Nam mà là của tất cả các quốc gia, các hệ thống, các đảng phái khác trên thế giới này, là mục tiêu chung của cả nhân loại.
Trong khi hầu hết các nước chọn con đường CNTB thì đã và đang tiến những bước vững chắc và mãnh mẽ, còn ĐCS VN chọn con đường CNCS, lý luận Mac-Lenin và tư tưởng HCM để hướng tới mục tiêu cao đẹp đó (http://www.tapchicongsan.org.vn). Song kết quả đạt được lại không như chúng ta mong muốn. Vậy chúng ta có nên tiếp tục kiên trì đường lối cũ hay đã đến lúc phải thay đổi?
Ở đây tôi không muốn phân tích sâu vào các phạm trù như CNTB, CNCS và CN dân tộc. Mỗi con đường đều có 2 mặt của nó giống như luôn có cái tốt và xấu trong một con người vậy. Dù theo con đường nào thì sự nghiệp xây dựng một xã hội “Công bằng, dân chủ, văn minh” chỉ có thể kết thúc khi loài người biến mất hay khi chỉ còn lại duy nhất một người tồn tại trên trái đất này – đây là điều không một ai mong muốn.
Cùng với sự phát triển của CNTT và KHKT thì ranh giới vật lý giữa các quốc gia với nhau sẽ chỉ còn trên giấy hay trong niềm tin mà thôi. Bằng chứng là việc thành lập các hội, các hiệp hội (Tổ chức các quốc gia Châu Mỹ, Liên hiệp Châu Âu, ASEAN, Liên hiệp Châu Phi,…) đến việc dùng đồng tiền chung (EURO), xóa bỏ các hàng rào thuế quan,… ngày càng xuất hiện nhiều và cho thấy lợi ích lớn lao của nó mang lại cho các thành viên.
Trong tương lai, các cuộc chiến tranh bành trướng, xâm chiếm lãnh thổ giữa các nước hay giữa các ý thức hệ bằng sức mạnh quân sự chắc chắn sẽ không còn. Có vẻ như Mỹ, Nga, Châu Âu và một số nước khác cũng đã hiểu ra điều đó bằng việc cắt giảm vũ khí hàng loạt , tiến tới một thế giới không có vũ khí hạt nhân. Tôi cho rằng đây là một trong những hành động nhân đạo và mang tính giải phóng sức lao động lớn nhất mọi thời đại. Thay vào đó con người sẽ phải chung tay lao vào những cuộc chiến không có hồi kết với các đối thủ như là: bệnh tật, thiên tai và cuộc chiến vĩnh cửu giữa cái thiện với cái ác.
Vậy bạn sẽ đứng về bên nào? Thiện hay Ác? Chính nghĩa hay Phi nghĩa?
Rồi đây, chủ nghĩa dân tộc, CNTB, CNCS,… sẽ trở thành một chủ nghĩa duy nhất, đó là chủ nghĩa thế giới – nơi kết tinh tinh hoa của toàn nhân loại. Chế độ nào ưu việt nhất, đóng góp nhiều nhất cho tiến trình này sẽ được lịch sử ghi nhận và chào đón. Bản sắc văn hóa nào có khả năng lan tỏa một cách tự nhiên nhất sẽ trường tồn. Còn lý thuyết nào, dòng văn hóa nào, chế độ nào nếu đi ngược lại quy luật của tự nhiên thì dù cho chúng ta có đổ bao nhiêu tiền của, bao nhiêu cuộc vận động, bao nhiêu lời hô hào, bao nhiêu cưỡng bức đi chăng nữa cũng không thể giữ gìn được.
Cuối cùng khi chúng ta đạt đến đỉnh cao của sự hòa bình và thịnh vượng thì mỗi chúng ta vẫn sẽ tìm về với thiên nhiên, sẽ chỉ muốn uống dòng nước trong lành, muốn thở hơi thở mát lạnh, muốn đắm mình với dòng sông tuổi thơ và tìm hơi ấm trên đôi bàn tay bên cạnh.
Vậy chúng ta sẽ phải làm gì để không tách mình ra khỏi hành trình của con người, không tách mình khỏi thiên nhiên. Tôi nghĩ không còn cách nào khác, chúng ta phải tập hợp dưới ngọn cờ chính nghĩa, bay trên đôi cánh của tri thức và sức mạnh của sự đoàn kết.
Việc xác định chính xác xu hướng chung của nhân loại sẽ giúp chúng ta hạn chế sai lầm và tiến nhanh hơn trên con đường chiếm lĩnh tương lai. Nhưng trước tiên chúng ta phải xếp lại quá khứ và chiến thắng bản thân mình để giải quyết tốt các vấn đề hiện tại.
Chúng ta đã nói quá nhiều, đã đến lúc phải bắt tay vào hành động.
Trên đây là một vài suy nghĩ của một công dân trẻ với ươc mơ cống hiến phần đời còn lại cho dân tộc VN. Rất mong nhận được sự đóng góp ý kiến của mọi người. Thông qua diễn đàn Bauxite Việt Nam, tôi hy vọng được gặp gỡ trực tiếp, nói chuyện và học tập tất cả những ai quan tâm đến vận mệnh nước nhà. Mong một ngày gần đây sẽ được gặp Đại tướng Võ Nguyên Giáp, GS Nguyễn Huệ Chi, GS Nguyễn Lân Dũng, LS. Cù Hà Huy Vũ, TS Nguyễn Xuân Tụ, Bác Nguyễn Trần Bạt, Bác Mai Liêm Trực,…
Nguyễn Anh Tuấn
HT Mạng Bauxite Việt Nam biên tập
Nguồn: Bauxite VN
No comments:
Post a Comment