YÊU QUÊ HƯƠNG QUA LỜI CA, TIẾNG NHẠC
Nhiều người hỏi tôi rằng: "Em rời Việt Nam khi tuổi đời còn nhỏ mà sao tâm tư vẫn luôn hướng về VN?". Suy nghĩ mãi, cuối cùng tôi đã tìm ra được câu trả lời: Tôi yêu quê hương Việt Nam có lẽ qua lời ca, tiếng nhạc….
Còn nhớ, những năm 79-80 mẹ tôi lên Sài Gòn lấy thuốc tây về bán, mẹ tìm được chỗ thu âm nhạc, mẹ chọn ra những bài hát mẹ thích rồi nhờ người ta thâu nhạc chọn lọc vào băng cassette. Mẹ nói phải thâu lén vì nhạc tiền chiến đang bị cấm.
Mỗi khi thâu được một cuốn băng đem về mẹ vui lắm, cứ mở đi mở lại những bài: 7000 ngàn đêm, Biển mặn, Thương Hoài Ngàn Năm, Ngậm ngùi, Chiều Về Trên Cánh Đồng Quê, Năm Cụm Núi Quê Hương...
Mẹ rất yêu nhạc nhưng mẹ ít có thời gian để nghe hết, và tôi thì thường nghe đi nghe lại nên những dòng nhạc vàng đã để lại nhiều ấn tượng rất truyền cảm trong tôi.
Khi tôi vượt biển qua Thái Lan và được bảo lãnh qua Đức, tình cờ dưới nhà tôi có một chú Việt Nam ngồi xe lăn, chú cũng bị thương trong thời chiến và được đưa qua Đức chữa trị. Trong nhà chú toàn nhạc vàng trước 75, thấy tôi thích chú cho mượn về nghe.
Càng nghe, tôi càng cảm thấy yêu nhạc vàng, tôi cảm thấy quê hương mình nằm tất cả trong những bài nhạc đó…
Tôi cảm thấy thương những người mẹ, những người vợ, những người con ngày đêm trông ngóng, đợi chờ người ngoài tiền tuyến trở về qua lời nhạc: "...lạy Chúa con là lứa tuổi học sinh, vì cha là lính đi trấn biên cương, ba năm vẫn chưa về phép, tuổi thơ yên tâm sách đèn để mẹ hiền thôi bớt ưu phiền… Những bài hát đã đem lại nhiều cảm xúc và nỗi buồn trong tôi, vì trong thời chiến chị em tôi cũng thường thiếu vắng bóng cha mình.
Khi nghe những bài nhạc vui của nhạc sĩ Hoàng Thi Thơ: "Ô, ô sáng hôm nay trên quê hương tôi, quê hương xinh xinh, quê hương hữu tình, quê hương xinh xinh quê hương hòa bình...", hay những bài: "Tình Thắm Duyên Quê", cho tôi cảm thấy rằng quê hương mình đẹp lắm…
Rồi khi tôi nghe bài "Ngàn Năm Tình Vẫn Đẹp" của cô Thanh Thúy ca: “...một chiều hay tin anh tử trận trên chuyến xe, chuyến xe đêm lẻ loi, vắng bóng người tôi thương mến, ngàn năm vẫn còn đẹp…", bài hát nghe buồn làm sao, thương người lính mà cũng thương người yêu, người vợ của lính.
Có lẽ vì thế tôi thương những chú Thương Phế Binh đã vì nước hy sinh, khi vận nước điêu linh. Tôi yêu các cô giáo thời đó rất tận tụy, thương yêu, đùm bọc và thường nâng đỡ các em học sinh nghèo. Mà ngày nay có lẽ rất là hiếm.
Sau này, khi có mạng internet, tôi biết được rằng không những chỉ có những người mẹ trong Nam đau khổ vì mất con, mà những người mẹ ngoài Bắc cũng đau khổ không kém cho những đứa con sinh Bắc tử Nam, ra đi không có ngày về.
Những dòng nhạc vàng đã mang tới cho tôi nhiều cảm xúc, và có lẽ vì thế tôi vẫn yêu nước Việt và yêu người Việt Nam như bài hát của cô Thái Thanh: "Tôi yêu tiếng nước tôi từ khi mới ra đời…".
Khi có Facebook, tôi lại thấy nhiều người đang có đất có nhà bỗng nhiên trở thành dân oan. Nhiều người đi biểu tình đòi lại Hoàng Sa, Trường Sa bị Trung Cộng chiếm cũng bị bắt, hoặc những người đi biểu tình Formosa xả thải chất độc làm cá chết, làm thiệt hại đến môi trường, thiệt hại đến người dân vùng biển, đều bị cho là phản động và bị đi tù.
Vì nhìn thấy những bất công đó của chế độ độc tài nên những người Việt hải ngoại như tôi dù có cuộc sống ấm êm, nhưng tâm vẫn còn nặng lòng với quê cha, đất tổ, vẫn luôn mong sao cho đất nước Việt Nam không còn bị độc tài cai trị và người dân hai miền Nam-Bắc được sống ấm no và được hưởng những quyền lợi của mình.
Và không bao giờ còn có những người con đất Việt bị đàn áp quyền con người ngay trên quê hương mình hay phải ra nước ngoài để tìm một cuộc sống tốt đẹp hơn.
T.H.Y
Nguồn: Trần Hoàng Yến
No comments:
Post a Comment