Saturday, September 18, 2021

ÔNG CHỦ VÀ ĐẦY TỚ


Nói đến Ông Cụ Bình ở làng Bàu Sen không ai là không biết, vì Ông Cụ có tài kể chuyện rất hay. Lũ trẻ làng Bàu Sen khi đến mùa nghĩ hè thường đến nhà Ông Cụ Bình để nghe kể chuyện.
Ngôi nhà tranh Ông Cụ Bình hôm nay chật kín những em trẻ, chúng cười nói vui tươi hồn nhiên. Ông Cụ Bình thích lắm và luôn kể chuyện cho các em nghe.
Lũ trẻ nhìn Cụ Bình nói: Chúng con đến đây là muốn nghe Ông kể chuyện. Ông có chuyện gì hay kể cho chúng cháu nghe đi, chúng cháu thích nghe lắm.
Không để lũ trẻ đợi lâu Ông Cụ Bình kể rằng:

Ngày xửa ngày xưa, có một người nông dân phải nói là rất giàu, giàu lắm các cháu ạ. Giàu đến nổi có cả rừng vàng, biển bạc, do Tổ Tiên để lại cho người nông Dân.
Đã là nông Dân thời các cháu biết rồi chất phát, thật thà, lam lũ, không tính toán hơn thua, lợi hại. Chỉ biết làm và làm. Trời cho trúng mùa thời có ăn, trời không cho trúng mùa thời đói.

Người nông Dân nầy có một cái tánh là thích trò ảo thuật, nghe đến trò ảo thuật thời mê dù xa mấy cũng tìm đến xem coi.

Và cho đến một hôm từ xa xôi có một người đầy tớ, đầy tớ chuyên đi gạt người hết xứ này, đến xứ khác nghe người nông Dân giàu có liền tìm đến người nông Dân. Hầu chiếm đoạt tài sản người nông Dân mà Tổ Tiên Ông Cha để lại.

Người Đầy Tớ tìm gặp người nông Dân rồi nói: Tôi là một nhà ảo thuật tài ba nhất thế giới, trên đời nầy không có gì là tôi không biến ra được. Ông có muốn xem tài ảo thuật của Tôi không? Nghe nói đến tài ảo thuật thời người nông Dân đã mê tít rồi liền nói ngươi thử biến hóa cho ta xem.

Người đầy tớ liền biến ra vàng bạc nhiều vô số kể, người nông Dân hoa cả mắt không thể nào tin được muốn có vàng là có vàng, muốn có bạc là có bạc, muốn giàu bao nhiêu mà chẳng được cần chi làm. Người đầy tớ thấy người nông Dân mê mẫn cả tâm thần liền nói: Chưa hết đâu. Tôi có thể biến ra trâu, bò, dê, heo nhiều vô số kể nói xong người đầy tớ liền biến ra trâu, bò, dê, heo hàng nghìn con.
Người nông Dân lấy làm thích lắm nói ngươi có thể dạy cho ta được không ?

Người đầy tớ nói: Chuyện đó dễ thôi chỉ cần Ông biến thành Đầy Tớ. Còn tôi thời biến thành Ông Chủ nông Dân. Khi đó Ông muốn biến ra bao nhiêu vàng bạc, trâu, bò, dê, heo tùy thích giàu có mấy cũng được mà không cần cực khổ gì cả.

Người nông Dân không cần suy nghĩ nói: Ngươi cứ biến Ta thành Đầy Tớ, còn Đầy Tớ ngươi biến thành Ta. Người nông Dân nghĩ đến, khi mình biến thành Đầy Tớ thời tha hồ mà biến ra thật nhiều vàng, nhiều bạc, biến hóa ra thật nhiều trâu, bò, dê, heo nên miệng luôn hối thúc người Đầy Tớ ngươi biến đi.

Người Đầy Tớ tức thời làm phép biến người nông Dân trở thành Đầy Tớ, còn người Đầy Tớ trở thành người nông Dân.
Người Đầy Tớ giờ đây trở thành Ông Chủ giàu có, rừng vàng, biển bạc có kẻ hầu, người hạ ăn sung mặt, sướng, ba bà vợ trẻ đẹp của người nông dân giàu có thi nhau phục vụ.

Người nông Dân đã biến thành đầy tớ tưởng mình muốn gì được nấy nằm ngủ trong một cái xó không lo lắng gì cả. Vì nghĩ rằng khi thức dậy sẽ biến ra thật nhiều vàng, nhiều bạc, trâu, bò, dê, heo, tha hồ mà làm giàu không cần làm gì cả. Nhưng người nông dân nào có biết đã là ảo thuật thời không có cái chi là thật, chỉ toàn là giả. Biến ra vàng giả bạc giả, trâu giả, bò, dê, heo giả, đụng đến là tan biến, cuối cùng chẳng có chi cả, khi thức tỉnh thời quá muộn không làm chi được nữa. Vì mình đã biến thành tên đầy tớ xa lạ, Người nông dân bụng thời đói, suốt từ hôm qua đến giờ chưa có một hột trong bụng đói thôi là đói. Nhà cửa mất sạch ba cô vợ đẹp thi nhau phục vụ cho ông chủ giả. Người nông Dân tức giận run lên vì bị tên Đầy Tớ lừa tìm tên lừa đánh cho một trận.

Người nông Dân bước vào trong nhà thấy tên Lừa ngồi chiễm chệ ăn toàn thức ăn cao lương mỹ vị, ba bà vợ trẻ ra sức phục vụ cho tên Đầy Tớ hắn lấy làm sung sướng thích thú hả hê. Tức quá người nông dân lao tới la lớn: Thằng lừa tao đánh vỡ đầu mầy.
Người Đầy Tớ giờ là thân phận của Ông Chủ. Chỉ người nông Dân với thân phận là Đầy Tớ hét lớn: Chúng bây đâu lôi thằng Đầy Tớ nầy ra đánh cho một trận. Thế là bọn gia nhân lôi người nông Dân ra đánh bầm dập. Người nông Dân la lớn: Sao chúng bây lại đánh tao, bọn gia nhân còn đánh hơn nữa quá mắng: Đồ ăn mày cút đi nếu không muốn bỏ mạng nơi đây.

Người nông Dân sưng mình dập mẩy lê lếch đi ra khỏi nhà bị thằng Đầy Tớ nó lừa mới nên nông nổi nầy. Chỉ biết kêu trời khóc đất, không biết phải đi đâu khi không có một đồng xu trong túi. Đói đến nổi gầy còm, ốm tong, ốm teo.

Cho đến một hôm người nông Dân trở lại ngôi nhà của mình, thời ôi thôi mọi việc đều thay đổi những gì của người nông Dân trước đó đã biến mất, thay vào đó thay vào đó là ngôi nhà lộng lẫy khang trang, kẻ ăn người ở còn nhiều hơn trước, sự nghiệp Cha Ông để lại nay thuộc của người khác rồi. Tại ai do tại lòng Tham mà ra tất cả, không muốn làm mà muốn có, ham quá hóa ra thâm, mất đi tất cả. Với thân phận Đầy Tớ sợ người trong nhà phát hiện túm cổ đánh nữa đành lủi thủi bỏ đi.

Từ ngày cướp sạch gia sản sự nghiệp của người nông Dân. Tên Đầy Tớ bán lần đất đai, rừng vàng, biển đảo ăn chơi trác tán, cao lương, mỹ vị, nem rồng, chả phụng, gái gú hết con này tới con kia.

Người nông Dân mỗi lần đi ngang qua ngôi nhà của mình đã về tay người khác, cứ rụt rè ngoài ngõ. Vô tình tên Đầy Tớ nay đã là Ông Chủ nhìn thấy được cho người ra tóm cổ vào hỏi: Ngươi rình mò cái gì muốn xin những cục xương thừa thải phải không ? chúng bây đâu cho tên Đầy Tớ ăn mày nầy vài cục. Nhìn những cục xương còn dính chút thịt, nhưng có còn hơn không ra sức mà gặm.

Tên Đầy Tớ đã biến thành Ông Chủ nông Dân lúc nào cũng ra bề phết sang chảnh. Nhìn Ông Chủ nông Dân đã biến thành Đầy Tớ trở thành ăn xin không chút thương hại mà còn nói: Trước kia ngươi chính là Ông Chủ, còn ta chỉ là tên Đầy Tớ, nhưng chỉ vì ngươi quá ngu lại chứa đầy tham lam nên mới bị Ta Lừa với cái giá ngu si cũng như đầy lòng tham lam đã biến ngươi thành thế nầy. Bụng làm dạ chịu còn trách ai.

Tên Đầy Tớ trở thành Ông Chủ nói: Lòng tham của Ta cái tham đầy mưu mô xảo quyệt thuộc hàng Ông Nội. Còn cái tham của Ông Chủ ngươi. Cái tham thuộc hàng cháu chắt của Ta. Nên Ông Chủ ngươi mới mất trắng như thế.

Lũ trẻ nghe Ông Cụ kể đến đây cười lắc ngang, lắc ngửa la lên bị đòn là phải, làm Ông Chủ mà ngu như thế, mất nhà mất cửa, mất mấy bà vợ trẻ cũng đáng, đánh vài hèo nữa cho bớt tánh ngu.

Nói về người nông Dân đã biến thành Đầy Tớ, ngày nào cũng trở về nhà của mình để gặm xương cũng như ăn đồ thừa của tên của tên Đầy Tớ giờ đang là Ông Chủ liền khôn lần ra. Một hôm quỳ xuống trước mặt Ông Chủ Giả, nói: Tôi giờ đây không còn gì nữa chỉ là thân phận Đầy Tớ. Làm Đầy Tớ ở đâu cũng vậy, tôi xin nguyện ở đây làm Đầy Tớ cho Ông Chủ, Ông Chủ biểu làm gì tôi cũng làm miễn là có cơm ăn là được.

Ông Chủ giả hiệu nói: Thôi được Ta nhận ngươi làm Đầy Tớ, trông coi nhà cửa cho Ta.
Với cái tánh ăn chơi tiêu xài như nước, gái gú đầy nhà, ăn một nửa đổ một nửa, của cướp được thời đâu có gì là tiếc, mặc sức mà tiêu mà xài. Ở đời không làm ra mà xài quá của đống cũng hết. Với cái tánh tham lam lại ỷ mình có tài đánh bạc. Nên sanh ra bài bạc kiếm tiền, nào hay đâu con đường bài bạc là bác thằng bần, nhà cửa hết sạch ra thân ăn mày. Ông Chủ giả hiệu chính là tên Đầy Tớ càng lún sâu vào nghề đánh bạc, càng đánh càng thua, thua ngày, thua đêm không còn tiền để đánh bằng ăn trộm tiền của Bà Vợ Cả trước đây là vợ của Ông Chủ nông Dân. Bà vợ cả phát hiện mất tiền liền nói dạo nầy hay mất tiền coi chừng có ăn trộm.
Ông Chủ giả hiệu, kêu Đầy Tớ đến chính là Ông Chủ nông Dân dặn rằng: Ngươi phải coi nhà cẩn thận ngó trước ngó sau thấy ăn trộm là đánh chết cho tao. Ngày nào Ông Chủ Nông Dân cũng bị kêu lên mà căn dặn như vậy, để cho Bà vợ lớn yên lòng.

Người nông Dân với thân phận Đầy Tớ, bằng nghĩ ra một kế đánh trả thù, mà Ông Chủ giả hiệu không làm chi được.

Màn đêm buông xuống Bà cả đi đến nhà bạn. Ông Chủ giả hiệu thua liểng xiểng sạch túi, còn nợ thêm người Ta bằng trở về nhà kiếm hạt cơm vào bụng. Ông Chủ giả hiệu thấy không có bà lớn ở nhà cho đây là cơ hội ăn trộm tiền.

Vội vã mò vào phòng bà lớn, trong phòng Bà Lớn tối om nên không thấy gì cả lục lạo kiếm tìm, tiền lấy chưa được. Thời bị một trận đòn tới tấp, người nông Dân với thân phận Đầy Tớ đánh thôi là đánh, đánh cho hả dạ cơn tức bấy lâu. Tay thời đánh miệng thời hét lớn: Có ăn trộm, có ăn trộm. Tao đánh cho mầy chết, có lẽ bị đánh quá chịu không nổi la lớn: Tao là Ông Chủ đây, ngừng tay ngay, ngừng tay ngay, đau quá chết mất.
Lũ trẻ nghe đến đây thích thú quá cười ồ lên: Đánh nữa đi đánh nữa đi, đánh cho dập mật đập mề, đánh cho chừa cái tội lừa đảo.

Nói về Đầy Tớ nông Dân không ngừng tay, mà còn đánh tới tấp miệng thời la hét: Ăn trộm ăn trộm, Cả nhà kéo nhau chạy tới thời Ông Chủ giả hiệu đã ngất xỉu, hiện nguyên hình là tên Đầy Tớ. Phép đã hết người Đầy Tớ nông Dân hiện nguyên hình trở lại thành Ông Chủ.
Phòng Bà Cả đèn đã được thắp lên thấy tên Đầy Tớ bị đánh bầm dập bởi tay Ông Chủ. Bà cả nói: Ông giỏi lắm đã là Đầy Tớ không biết thân phận mà còn mò vào đây ăn trộm tiền của Bà. Bà Cả liền bước tới đá cho mấy cái rồi nói: Lôi cổ nó ra đánh thêm cho một trận nữa. Tên Đầy Tớ khiếp hoảng: Xin Bà Lớn tha cho.

Ông Cụ Bình kể đến đây lũ trẻ reo hò: Hay quá đáng đời cho tên lừa đảo. Ông Cụ ra hiệu bảo: Im, Ông Kể tiếp.
Nói về người nông Dân đã trở về là thân phận Ông Chủ chỉ tên Đầy Tớ nói: Mày đã đưa ra cái lợi để nhử tao, bởi tao ham cái lợi, nên chẳng còn cái răng để mà ăn. Lợi thời có lợi hàm răng không còn.

Ngươi đưa cho Ta những miếng mồi không thật có, lại dai nhách. Ta còn răng đâu để mà nhai ăn, ăn không được trở thành óm tong, óm teo, Nhờ cơm thừa canh cặn ngươi cướp được của Ta, nên Ta mới sống đến ngày hôm nay.

Những gì ngươi gạt Ta, nay Ta trả lại cho ngươi. Ông Trời có mắt quả báo nhãn tiền báo ứng, không sót mảy lông. Nay Ta đã lấy lại tất cả những gì của Ta thuộc về Ta, nên Ta không làm hại hay đánh đập ngươi nữa, đây là bài học quả báo nhãn tiền hãy làm người tử tế mà sống. Cả nhà ngồi nghe Ông Chủ nông Dân nói với thằng Đầy Tớ không hiểu nếp tẻ gì cả. Hay là Ông Chủ đánh quá cũng hóa khùng luôn, nhưng là Ông Chủ ai dám phê phán nên tất cả đều lặng thinh. Người hiểu được lời nói Ông Chủ nông Dân chính là Đầy Tớ bị đánh bầm dập.
Tên Đầy Tớ bị đánh bầm dập lại không còn gì nữa trắng tay, lủi hủi ra đi luyến tiếc những gì mình cướp được, trong bổng chốc trở thành mất trắng cốt khỉ, hoàn khỉ cuối cùng Đầy Tớ cũng trở về là Đầy Tớ. Người tính không bằng Trời tính xưa nay vốn là như vậy. Gieo nhân Ác mà muốn gặt quả Phúc Lành là điều nghịch lý khó mà dạt được. Ngược lại gieo nhân Thiện, không cầu mong gặt quả phúc lành, thời quả phúc lành cũng tự đến, đó là Định Luật Hóa Công

Câu Chuyện Ông Chủ và giả Đầy Tớ Đến Đây Là Hết

GỐC ĐẠO ĐỨC NGÀN NĂM TIÊN TỔ LẬP
ĐẠO NGHĨA NHÂN VẠN THUỞ TỬ TÔN GÌN.
Văn Hóa Cội Nguồn

 

No comments:

Post a Comment