Friday, January 16, 2015

Bản án chế độ thực dân Pháp

Nguyễn Ái Quốc
Bản án chế độ thực dân Pháp
CHƯƠNG IX
CHÍNH SÁCH NGU DÂN
Để có thể đánh lừa dư luận bên Pháp và bóc lột dân bản xứ một cách êm thấm, bọn cá mập của nền văn minh không những đầu độc nhân dân An Nam bằng rượu và thuốc phiện, mà còn thi hành một chính sách ngu dân triệt để.
Cho nên, theo sắc lệnh năm 1898, báo chí bản xứ phải chịu kiểm duyệt trước khi in.
Sắc lệnh đó viết: "Việc lưu hành báo chí bất cứ bằng thứ tiếng gì, đều có thể bị cấm do nghị định của quan toàn quyền.
"Báo tiếng Việt không được xuất bản, nếu không được phép của quan toàn quyền. Giấy phép chỉ cấp với điều kiện là các bài báo phải được quan thống đốc duyệt trước. Giấy phép ấy có thể rút lúc nào cũng được.
"Mọi cuộc trưng bày hoặc phổ biến những bài hát, biếm hoạ hoặc tranh ảnh làm thương tổn đến sự tôn kính đối với các nhà cầm quyền đều bị trừng trị".
Đấy, bạn thấy bà kiểm duyệt ở thuộc địa cầm kéo khéo đến mức nào!
Với biện pháp đó, chính quyền Đông Dương có thể ỉm được tất cả mọi vụ nhơ nhớp và tha hồ mà lạm quyền.
Trong một cuộc bầu cử hội đồng thành phố Sài Gòn, viên thống đốc cấm ba ông chủ nhiệm báo tiếng Việt không được đăng lên báo của họ bản sắc lệnh quy định thể lệ bầu cử hội đồng thành phố ở Nam Kỳ. Họ là ứng cử viên, thế mà báo của họ bị cấm tuyệt không được đăng một cái gì dính dáng, dù xa hay gần, đến chương trình của họ! Vì người An Nam không có quyền hội họp quá số 20 người, nên ứng cử viên phải gặp 3.000 cử tri lần lượt từng người một. Cũng trong lúc ấy, ông thống đốc còn thông tri cho các tờ báo tiếng Việt khác biết là sở kiểm duyệt sẽ thẳng tay cắt những bài báo, cột báo, đầu đề hoặc bất cứ một lời bóng gió nào nói đến các cuộc bầu cử thuộc địa hoặc thành phố. Một tờ báo tiếng Việt dịch đăng đạo luật nói về việc trừng trị những hành động hối lộ trong bầu cử, bài ấy đã bị cắt. Trong lúc đó thì quan thống đốc trắng trợn cho đòi những người đứng đầu các tập đoàn cử tri đến văn phòng và truyền cho họ phải bỏ phiếu và cổ động bỏ phiếu cho danh sách được ngài có cảm tình nhất.
Bàn tay bỉ ổi của kiểm duyệt không dừng lại ở các xuất bản phẩm tiếng Việt mà còn rờ mó cả vào thư từ riêng và các tờ báo tiếng Pháp không chịu ca tụng đức độ của các "Cụ lớn" thuộc địa: Sở bưu điện và sở mật thám Nam Kỳ (giám đốc sở này là con rể ông Anbe Xarô) đã nhận được lệnh không để lọt - bất cứ với lý do gì - những thư từ, bài vở, v.v. gửi cho báo Le Paria xuất bản ở Pari hoặc của tờ báo ấy gửi về.
Một người Mangát nguyên là lính tính nguyện tham gia đại chiến trong quân đội Pháp và có vợ người Pháp, đã bị trục xuất khỏi tổ quốc anh, và bị kết án 5 năm đầy biệt xứ, chỉ vì đã viết bài cho báo Le Paria và vài tờ báo khác ở Pháp, để tố cáo những sự nhũng lạm của bọn quan cai trị Pháp ở xứ sở anh.
°
° °
Nhân dân Đông Dương khẩn khoản đòi mở trường học vì trường học thiếu một cách nghiêm trọng. Mỗi năm, vào kỳ khai giảng, nhiều phụ huynh phải đi gõ cửa, chạy chọt mọi nơi thần thế, có khi chịu trả gấp đôi tiền nội trú, nhưng vẫn không tìm được chỗ cho con học. Và hàng ngàn trẻ em đành chịu ngu dốt vì nạn thiếu trường.
Tôi còn nhớ một người anh em họ tôi muốn được vào một trong những "thiên đàng trường học" kia, đã phải chạy chọt đủ kiểu, gửi hết đơn này đến đơn khác cho quan khâm sứ, cho quan công sứ, cho quan đốc trường quốc học và quan đốc trường tiểu học. Tất nhiên, chẳng ai thèm trả lời anh. Một hôm, anh đánh bạo mang đơn đến xin quan đốc, một người Pháp, phụ trách cái trường mà tôi đã được đặc ân vào học trước đó ít lâu.
"Quan đốc" thấy anh cả gan như thế, nổi khùng quát tháo: "Ai cho phép mày đến đây?" rồi xé vụn lá đơn trước những cặp mắt ngơ ngác của cả lớp học.
Người ta bảo ngân sách không cho phép chính phủ mở trường mới. Không hẳn thế đâu. Trong số 12 triệu đồng của ngân sách Nam Kỳ, thì l0 triệu đã tìm đường chui sâu vào túi các ngài viên chức rồi.
Ngoài ra, chính phủ thuộc địa lại tìm đủ mọi cách để ngăn cản không cho thanh niên An Nam sang du học bên Pháp, vì sợ nhiễm phải chủ nghĩa cộng sản. Điều 500 (bis) trong nghị định ngày 20 tháng 6 năm 1921 về học chính ở Đông Dương quy định:
"Người bản xứ nào, vô luận là dân thuộc địa Pháp hoặc dân do Pháp bảo hộ muốn sang chính quốc du học đều phải được quan toàn quyền cho phép. Quan toàn quyền sẽ quyết định, sau khi hỏi ý kiến quan thủ hiến kỳ và quan giám đốc nha học chính.
"Trước khi lên đường, người đó phải đến nha học chính xin một quyển học bạ có dán ảnh và ghi rõ căn cước lý lịch của mình, địa chỉ cha mẹ, những trường đã học, những học bổng hoặc trợ cấp đã hưởng, những bằng cấp đã có, và địa chỉ của người bảo lãnh tại Pháp. Học bạ ấy phải được quan toàn quyền chứng thực.
"Hồ sơ của người bản xứ theo học bên Pháp phải lưu trữ tại nha học chính".
"Làm cho dân ngu để dễ trị", đó là chính sách mà các nhà cầm quyền ở các thuộc địa của chúng ta ưa dùng nhất.
°
° °
Báo L' Humanité đã thuật lại việc kiểm duyệt thư tín vẫn còn tiến hành nghiêm ngặt như thế nào ở Mađagátxca khi cuộc chiến tranh vì công lý đã kết thúc bốn năm rồi.
Đông Dương cũng vậy, chẳng có gì đáng phân bì với Mađagátxca cả.
Chúng tôi đã nêu lên trường hợp tờ báo Le Paria.
Như là tình cờ xui nên, việc lạm quyền ấy xảy ra đúng lúc ông thống đốc gian lận Bôđoanh đến Sài Gòn, cùng với người phụ tá xuất sắc của ông là con rể ông Anbe Xarô đồng thời là trùm mật thám.
Mặt khác, nhà cầm quyền vẫn tiếp tục chặn lại và lục soát thư tín của tư nhân.
Trong khi người ta tàn sát người bản xứ, cướp đoạt tài sản của họ một cách ngang nhiên, không hề bị trừng trị, thì ngay đến cả cái quyền sơ đẳng là viết thư cho nhau họ cũng không được hưởng! Sự vi phạm quyền tự do cá nhân ấy lại ghi thêm một thành tích cho cái chế độ lạm quyền, cái chế độ mật thám bỉ ổi đương hoành hành ở các thuộc địa.
°
° °
Chính phủ Đông Dương tổ chức phá hoại tờ báo Le Paria; Chính phủ Tây Phi thuộc Pháp cấm nhập các báo của người da đen châu Mỹ; Chính phủ Tuynidi trục xuất chủ nhiệm tờ L'Avenir social, ông Liôtây đuổi chủ nhiệm tờ La Guêpe Marocaine ra khỏi Marốc. (Người ta chỉ cho nhà báo một giờ để thu xếp hành lý).
°
° °
Giữa lúc khai mạc hội chợ Hà Nội, và trong khi ông Bôđoanh, quyền toàn quyền Đông Dương, đang đi thăm các gian hàng, thì bọn cảnh binh xông vào một gian nọ tịch thu các tập tranh biếm hoạ do báo L’Argus Indochinois trưng bày, vì tờ báo này có những lối phê bình và châm biếm không hợp khẩu vị của những nhà đương quyền.
Ông Clêmăngti, chủ nhiệm tờ báo, đã bị bắt và tống giam

Monday, January 12, 2015

10 "Kỷ Lục" ngược của Việt Nam

https://www.youtube.com/watch?v=04eyQjWB-Hs


 Thông thường, kỷ lục được thiết lập là niềm vinh quang, tự hào của một cá nhân hay cộng đồng. Bởi đó là nỗ lực và thành tích phi thường được mọi người công nhận, tôn vinh. Những kỷ lục đó mang lại niềm hy vọng cho xã hội loài người để vươn tới những tầm cao mới. Tuy nhiên, bên cạnh những kỷ lục mang yếu tố tích cực đó lại cũng có những kỷ lục do người ta vô tình hay cố ý lập nên để lòe bịp mọi người, gây nên những hệ quả tệ hại. Điều tôi muốn nói ở đây là những kỷ lục do nhà nước Việt Nam lập nên. Những kỷ lục mà mới nghe qua, người dân Việt Namchỉ biết âm thầm khóc than, người lạc quan hơn thì cười ra nước mắt.

Với một chế độ nhà nước ngược đời như vậy, thì những chuyện phi lý xảy ra hàng ngày hàng giờ, không thể kể ra hết. Cùng với thời gian, những điều phi lý kia tích tụ để tạo nên những kỷ lục mà chỉ ở Việt Nam mới có, thế giới không thể nào bắt chước được. Sau đây người viết chỉ cố gắng đưa ra 10 kỷ lục tiêu biểu, mà tạm gọi là những kỷ lục ngược:
1. Đảng cầm quyền đại diện cho nhiều tầng lớp, giai cấp nhất:

 Cụ thể ở đây là toàn thể dân tộc. Điều đó được ghi nhận tại điều 4 Hiến pháp năm 1992 của ViệtNam. Theo đó, đảng Cộng sản là người đại diện cho toàn thể dân tộc để lãnh đạo đất nước. Thông thường thì một đảng phái chỉ có thể đại diện cho những giai cấp và tầng lớp nhất định, vì vậy mà một đất nước phải có nhiều đảng phái khác nhau cùng tồn tại bình đẳng. Vì rằng, ở trên đời không có sự vật nào là vẹn toàn, là tất cả được. Ngay cả Albert Einstein cũng chỉ dám đưa ra Thuyết tương đối mà thôi. Nhưng vì ở Việt Nam, để duy trì chế độ độc tài toàn trị nên người ta mới đưa ra quy định ngược đời trên, và nó xứng đáng đứng đầu trong bảng xếp hạng 10 kỷ lục. Bởi từ đó mà sản sinh ra tất cả những kỷ lục còn lại.
2. Đất nước có nhiều thắng lợi nhất:

  Đảng Cộng Sản tuyên bố là trong suốt thời gian cầm quyền, họ đã đưa đất nước và nhân dân “Đi từ hết thắng lợi này đến thắng lợi khác”. Nhưng sự thật là họ đã đưa đất nước “Đi từ hết thất bại này đến thất bại khác”. Mấy ví dụ tiêu biểu sau: Cải cách ruộng đất, xây dựng hợp tác xã bình quân, kinh tế tập thể, xóa bỏ tư hữu, phân biệt giai cấp và ý thức hệ, quốc hữu hóa tài sản cá nhân và tổ chức, và bây giờ là xây dựng kinh tế thị trường hoang dã. Hậu quả là Việt Nam trở nên một trong những quốc gia nghèo nhất thế giới, các giá trị văn hóa và tinh thần bị đảo lộn nghiêm trọng.
3. Nhà nước có lý luận và thực tiễn mâu thuẫn nhất:

  Nếu không muốn nói là mâu thuẫn một cách tuyệt đối. Lịch sử thế giới và Việt Nam đã chứng minh cho sự phi lý và hoang tưởng của hệ tư tưởng Cộng sản. Chính vì đi theo và áp dụng cái học thuyết ngược đời đó mà nhà nước Việt Nam đã gây nên những mâu thuẫn tuyệt đối giữa lời nói và việc làm của mình: Trước đây họ đấu tố và đả phá giai cấp Tư sản, coi đó là kẻ thù của giai cấp vô sản, phải tiêu diệt tận gốc. Giờ đây họ lại chấp nhận giai cấp tư sản và quay sáng bóc lột giai cấp vô sản. Trước đây họ chỉ chấp nhận nền kinh tế tập thể, cấm đoán mọi hình thức kinh tế tư nhân, giờ đây lại chấp nhận thành phần kinh tế tư nhân. Trước đây họ lên án các nước Tư bản, coi đó là kẻ thù của các nước Xã hội chủ nghĩa anh em, nay lại đi quỵ lụy và van xin các nước Tư bản. Họ nói họ là nhà nước“Của dân, do dân, vì dân, tất cả quyền lực thuộc về nhân dân” nhưng người dân không có quyền gì cả...
4. Vinh Quang và Vĩ đại nhất: 

 Ở đâu trên khắp đất nước Việt Nam chúng ta cũng bắt gặp nhan nhản những khẩu hiệu đỏ chót:“Đảng Cộng Sản Việt Nam quang vinh muôn năm”. Ngày xưa thì còn có cả khẩu hiệu: “Chủ nghĩa Mác – Lê nin vô địch muôn năm”, nhưng từ khi hệ thống các nước cộng sản sụp đổ thì không thấy xuất hiện nữa.
5. Đất nước có nhiều Làng Văn hóa và Gia đình Văn hóa nhất: 

 Trong các cuộc họp của chính quyền, người ta đưa ra những mục tiêu phấn đấu để địa phương mình có nhiều làng và gia đình văn hóa. Với những tiêu chuẩn mà chỉ có người ngoài hành tinh thì may ra mới có thể đạt được, chứ những con người sống trên trái đất này thì khó mà thực hiện. Ấy vậy mà cũng có rất nhiều làng và gia đình văn hóa được bình bầu. Làng nào được bầu chọn sẽ được dựng một chiếc cổng chào, trên đó có ghi rõ “Làng Văn hóa”, hai bên cổng chào có hình sao vàng và búa liềm. Cũng đúng thôi, vì đây là sản phẩm của chế độ Cộng sản mà. Những chiếc cổng “Làng Văn hóa” đứng ngạo nghễ, trơ gan cùng tuế nguyệt.
6. Lạm phát cao nhất: 

 Lạm phát cao đến nổi mọi nỗ lực tiến lên của xã hội không nhúc nhích được một chút nào, nếu không muốn nói là đi thụt lùi. Ví dụ lương của công chức tăng 1 đồng thì giá cả hàng hóa lại tăng ít nhất một đồng. Nghe đâu có một nước Châu Phi nào đó vì lạm phát mà phải phát hành những đồng bạc có mệnh giá cao ngất ngưỡng, mấy triệu bạc mới mua được một mớ rau. Tuy vậy nước này cũng phải nhường kỷ lục cho Việt Nam, bởi tính độc đáo của một nước Cộng sản chủ nghĩa.
Giao thông ở Hà Nội
7. Giao thông tệ hại nhất: 

 Điểm độc đáo của giao thông Việt Nam là không có luật lệ và quy luật. Người tham gia giao thông phải có đầu óc tính toán của một nhà Toán học thiên tài để có thể lường được những tình huống có thể xảy ra đối với mình. Bởi vậy mà thế giới công nhận người Việt Nam thông minh nhất. Một câu chuyện để chứng minh kỷ lục tệ hại của giao thông Việt Nam: Ở Hà Nội (Thủ đô Việt Nam), đường phố có sự tham gia giao thông của tất cả các loại phương tiện. Khi bạn ngồi trên ô tô thì có thể thấy những chiếc xe máy lao thẳng vào xe từ đủ mọi hướng, người và xe ken chặt vào nhau, cảnh sát giao thông có phát điên cũng không thể giải quyết được nạn kẹt xe giờ cao điểm. Có một Bà người Đức sang Việt Nam công tác, ngồi trên ô tô trên đường phố Hà Nội, bà liên tục đưa tay bưng mặt bởi thấy những chiếc xe máy cứ lao về phía mình từ mọi hướng như là đánh bom cảm tử vậy. Ngay lập tức bà gọi điện về Đức cảnh báo: “Những người yếu tim thì nhất định không được sang Việt Nam”.
8. Tham nhũng phổ biến và trắng trợn nhất: 

 Tham nhũng là ăn trộm, là ăn cướp và phải bị pháp luật và người dân trừng trị. Chí ít thì người tham nhũng cũng phải biết xấu hổ. Nhưng ở Việt Nam thì tham nhũng đã trở thành một lẽ đương nhiên, trở thành mốt và là niềm tự hào. Bởi những kẻ tham nhũng thì giàu có và được vênh vang, trong khi người dân thì không dám làm gì cả, không ai dám tố cáo hay phản đối. Nói theo ngôn ngữ chính trị thì tham nhũng ở Việt Nam trở thành một cơ chế, bởi có sự tham gia vận hành của cả một hệ thống chính trị. Điểm khác biệt ở Việt Nam là những kẻ tham nhũng lại được vẻ vang, vinh quang và được coi là thức thời.
Canh tác Lúa ở Việt Nam hiện nay
9. Giữ hình thức canh tác nguyên thủy được lâu nhất: 

Với nền văn minh lúa nước thì quy trình canh tác từ xa xưa là: Ngâm giống, gieo mạ, nhổ mạ, cấy lúa, rồi đến chăm bón và thu hoạch. Ngày nay (thế kỷ 21), người Việt Nam vẫn trung thành với quy trình và lối canh tác này, đây là hình thức tồn tại ít nhất cũng mấy ngàn năm nay rồi. Trong khi người dân ở các nước họ đã cơ giới hóa nông nghiệp từ lâu. Có lẽ Việt Nam vẫn giữ hình thức canh tác này để phục vụ cho những chuyến du lịch tìm về cội nguồn?

10. Lãnh đạo ngồi ghế được lâu nhất: 

 Hi hữu lắm mới có việc một ông lãnh đạo nào đó bị huyền chức, cũng do bởi ông ta ngồi nhầm phải cái ghế bị mối mọt, còn lại lãnh đạo ở Việt Nam yên trí lớn với cái ghế của mình. Khác với ở các quốc gia dân chủ là lãnh đạo do dân bầu nên, ở Việt Nam việc ngồi chiếc ghế lãnh đạo là do dây rợ và bè phái. Người dân không can thiệp được vào quy trình phân chia quyền lực này. Vì vậy mới có chuyện cứ vị lãnh đạo nào bị phát hiện tham nhũng và làm sai thì lại leo lên làm chức lớn hơn, ngồi ghế cao hơn.
Cho dù Nhà nước hiện nay có cố gắng sửa chữa và thay đổi thế nào đi nữa, mà vẫn giữ nguyên chế độ độc tài Cộng sản thì đất nước cũng không có lối thoát. Không những vậy mà ngày càng có nhiều “Kỷ lục” ngược sẽ được thiết lập. Vì rằng cái kiểu nhà nước này nó ngược đời quá, nói thẳng ra là không thể chấp nhận được. Nếu các vị sớm tỉnh ngộ và bớt đi lòng tham quyền lực thì thật may mắn cho đất nước. Khi không còn thể chế chính trị phi lý và ngược đời đó nữa thì nhân dân Việt Namắt sẽ lập nên những kỷ lục mới đúng với ý nghĩa tích cực và đáng tự hào.

Wednesday, January 7, 2015

Trẻ Em Việt Nam với tương lai đen tối - Người Lính Nhỏ

https://www.youtube.com/watch?v=XEPFvqONpPE

Tí Hớn lật cái sọt mẹ đựng quần áo úp xuống, treo lên trên đứng nghiêm gọi bố.

- Bố nhìn này, người lính đang đứng gác.

Lái Gió hỏi con.

- Người lính gác gì đấy, gác gói bim bim mẹ để trên kia à.?

Tí Hớn tỏ vẻ không vừa ý với bố.

- Ơ không phải gác bim bim, bố nhầm rồi. Người lính gác quê hương, cô giáo bảo thế mà. Bố nhầm rồi đấy.

Lái Gió vội xin lỗi con, nếu không Tí Hớn nó lải nhải câu - bố nhầm rồi đấy- đến khi nào bố nó nhận ra sai lầm và xin lỗi nó mới thôi. Lái Gió bảo con.

- Người lính gác tí thôi rồi xuống kẻo ngã, bố chụp cho kiểu ảnh nhé.

Tí Hớn xem ảnh rồi la tướng khoe mẹ.

- Mẹ ơi, xem ảnh người lính Tí Hớn đứng gác này.

Mẹ Tí Hớn trong bếp không ra xem, Tí Hớn trề môi kéo dài giọng nói với bố.

- Ấy thấy chưa, người lính Tí Hớn đứng gác không cho bọn xấu vào nhà mình đấy bố ạ, mai bố mua cho con khẩu súng con bắn bọn xấu bùm bùm.

Lái Gió ôm con vào lòng, hôm nọ bố về đến nhà cứ nghĩ Tí Hớn thấy bố phải nhẩy cẫng lên mừng. Nào ngờ Tí Hớn thấy bố đột ngột về, cậu nhìn bố lặng thinh nước mắt chảy tràn trề. Mãi sau quệt nước mắt ôm bố chả nói câu nào. Bố hỏi mãi mới cười. Mẹ bảo có chiều mẹ đang nấu cơm, Tí Hớn ở trong buồng yên ắng. Lạ quá mẹ vào xem thấy con nước mắt chảy, mẹ hỏi sao khóc thì Tí Hớn chối bai bải - đâu con có khóc đâu- vừa chối vừa quay mặt vào chăn để chùi nước mắt.

Người lính Tí Hớn đa cảm thế này, không đứng gác được đâu. Mà có khi lớn lên Tí Hớn chả còn gì ở đất nước này để mà gác. Lái Gió đi nhiều thấy đất nào cũng có chủ, từ ngọn núi đến khu rừng hay bãi cát, không của ông Bí thư, công an tỉnh, chủ tịch, phó chủ tịch thì cũng của các công ty liên doanh, các công ty nước ngoài... Còn xa xôi ngoài biên giới, hải đảo thì càng chả cần gác. Bọn nước ngoài nó muốn đến đâu nó vạch cái trên bản đồ rồi đưa chính phủ ta xem là xong.

Người lính Tí Hớn lúc đó chỉ có mà đi làm bảo vệ gác cổng cho công ty nước ngoài nào đó, chẳng hạn như lên Tây Nguyên gác công trường khai thác nhôm của bọn Trung Quốc. Đứng gác mà lơ ngơ phì phèo thuốc lá, tán gái như Lái Gió hồi trẻ vớ vẩn, bọn ông chủ nó đè ra lấy roi đánh. Bây giờ bọn chủ Đài Loan, Hàn Quốc nó còn đánh công nhân Việt Nam tại Việt Nam thì lúc đến lúc đấy Tí Hớn bị chúng nó đánh cũng thế thôi.

Thời thế xoay vần, ngày xưa thì thấy nói bọn thực dân Pháp đánh cu li, phu lục lộ,phu công trường cao su...bọn thực dân Pháp nó chiếm nước ta trái phép, bắt nhân dân ta làm nộ lệ. Còn bây giờ bọn thực dân Trung Quốc, Đài Loan nó chiếm nước ta, bắt dân ta làm nô lệ có giấy phép hẳn hoi. Do chính nhân dân ta thông qua quốc hội thể hiện ý chí thống nhất, đồng lòng ký kết giấy trắng mực đen. Văn tự đàng hoàng nhé, chả phải là giấy viết tay đâu. Mấy thằng phản động lợi dụng để tuyên truyền là Đảng và nhà nước ta bán nước, khốn nạn quá, chúng định làm mất uy tín của Đảng.

Chúng vu oan cho Đảng và chính phủ ta. Bọn nhân dân bán nước đấy chứ, chính bọn nhân dân giữ vai trò đất nước này đã can tâm đồng lòng làm vậy. Bọn nhân dân nó sợ sau này con cháu nó phải ra sức giứ gìn đất nước, nó lo cho hậu thế mai sau, nên chúng bảo nhau bán quách hết (mẹ) nó đi. Con cháu sau này đỡ phải giữ gìn, xây dựng cái chi. Cứ đi làm thuê cũng sống hết kiếp người.

Lo chi mấy cái việc khác cho mệt. Mà thế cũng là đường lối đúng đắn, mình bán cho chúng nó thì chúng nó phải đau đầu quản lý, tính chuyện phát triển. Mình chỉ ung dung làm đủ 8 tiếng đồng hồ, lãnh lương về nhà. Rảnh có thời gian thì chơi bời, đàn đúm, không phải lo nghĩ đến quốc gia, xã tắc làm gì. Vì có phải còn của mình đâu mà nghĩ. Cái này gọi là - quẳng bớt gánh lo đi mà vui sống- như sách dạy.

Người Buôn Gió's Blog

Buồn thay lý thuyết con cua

https://www.youtube.com/watch?v=NqiR0EPldlE

Các môn học chính trị ở VN

Chủ Nghĩa Xã Hội "Khoa học" ?

Kinh tế chính trị,

Tư tưởng Hồ Chí Minh.

Ở VN từ khi bước chân vào quãng đường Sinh viên, ai cũng phải học các môn chính trị, trước tiên là môn CHXH "khoa học". Các sinh viên luôn than thở rằng "đó là một môn khó", các Trường thì luôn tự hỏi vì sao Sinh viên thi trượt môn này nhiều đến thế, mặc dù đề thi phần lớn là đề mở, Sinh viên tự do xem tài liệu!

Hơn ai hết, là người đã trãi qua những năm tháng khó chịu mỗi khi học môn này, tôi xin trả lời: Môn này cũng khó hiểu thật đấy, nhưng không phải vì nó quá khoa học mà khó, mà vì nó quá phi lý nên Sinh viên trí thức không thể nào hiểu nổi một cách khoa học, Có hiểu chăng là các bác nông dân ngày xưa, với suy nghĩ thông minh hơn những người trí thức nên nhiều người đã ủng hộ Chủ nghĩa cộng sản!

Nói CNXH khoa học ở VN phi lý thì phải chứng minh? Xin thưa có rất nhiều điều phi lý, cứ lật vài trang sách này ra là ta có thể dễ dàng tẩy xóa những dòng "khó hiểu" nói khó hiểu cho dễ nghe chứ chính xác là vô lý hoặc là có lý nhưng là cái lý của con cua. (có câu: "ngan như cua") Hãy nói về câu nói tự hào của CSVN: "đi tắt đón đầu"

Một câu nói êm tai, nhưng phi lý hết sức, được thấy rõ qua chủ nghĩa duy vật biện chứng của họ! hay qua toán học logic.

Theo CS họ tự đề cao mình là "tầng lớp tiên tiến của Xã hội, Chủ nghĩa CS là sự phát triển cuối cùng của nhân loại, đường thẳng phát triển của nhân loại là nguyên thủy, rồi đến công xã, phong kiến, rồi đến tư bản chủ nghĩa, sau cùng là chủ nghĩa xã hội hay CN Cộng Sản. Ở VN ta Đảng đã bỏ qua giai đoạn phát triển CNTB mà đi tắt đón đầu tiến lên CNXH". Có ai đã thấy phi lý ở đoạn văn trên chưa? Này nhé, cứ cho là câu phát biểu của họ là đúng đi, thì xin cho hỏi có con đường nào mà ngắn hơn đường thẳng?

Nói “đi tắt” vậy xin hỏi đi như thế nào mà không qua con đường ngắn nhất là đường thẳng có CNTB ở đó. Vì vậy xin các “giáo sư” viết sách hãy sữa lại cho đúng logic học là: “ chúng ta đi đường vòng, tuy đường vòng có hơi xa, và lâu đến bến bờ văn minh hơn các nước đi đường thẳng, nhưng sẽ né tránh được giai đoạn phát triển TBCN, một chủ nghĩa mà quyền hành không thuộc về Đảng ta” cứ nói như thế thì tôi nào có bắt bẻ được chi và Sinh viên cũng dễ hiểu bài hơn!

Hãy nói về Chủ nghĩa duy vật, câu nói phủ nhận vai trò hại nước của Đảng!

Theo họ thì “vật vật chất quyết định ý thức, con người không nắm vai trò chủ đạo của xã hội, mà sự phát triển của XH chịu sự chi phối của quan hệ sản xuất, cơ sở hạ tầng” nói đến đây người Thầy giáo đáng kính giảng thêm “ vì vậy nước ta còn nghèo là do quan hệ sản xuất của ta còn yếu kém, cơ sở vật chất cũng như tư liệu sản xuất còn nghèo nàn lạc hậu, thô sơ chứ không phải do giai cấp lãnh đạo” Ôh hay nói thế mà vẫn có nhiều cô cậu sinh viên gật gù đồng ý. Thật phi lý, chứng minh điều này bằng chính câu nói của họ trong một vài trang khác, nói về “vai trò lãnh đạo của Đảng” “Để đất nước ngày càng phát triển, quá trình công nghiệp hóa, hiện đại hóa đất nước được thành công, thì phải nâng cao vai trò lãnh đạo của Đảng, Đảng ta đóng vai trò chủ đạo lèo lái con thuyền đi đúng hướng,….”. Nói đến đây, nhiều cô cậu sinh viên lại gật gù đồng ý., hai câu nói đầy sự mâu thuẩn với nhau, một mặt thì phủ nhận vai trò làm đất nước nghèo, chậm phát triển, một mặt lại nói vai trò của mình rất quan trọng trong phát triển đất nước.

Thật buồn thay cho các sinh viên học trước quên sau, hai câu nói mâu thuẩn, cách nhau có vài trang giấy mà cũng không nhận ra và dễ dàng bị lừa bằng lý thuyết con cua như vậy!

Nói về giá trị thặng dư và bóc lột sức lao động!

Họ luôn phê phán người sử dụng lao động là bốc lột giá trị thặng dư của người lao động. Họ cho vài ví dụ về giá trị thặng dư: “Ví dụ đơn giản: công nhân làm ngày 8 tiếng. làm ra 10 sản phẩm, tương đương 10USD, nhưng lương của ngày hôm đó là 5 USD, vậy còn dư 5USD là giá trị thặng dư, và ông chủ đã bốc lộ trắng trợn 5 USD đó về tay mình”. Thế là các sinh viên đã hiểu thế nào là giá trị thặng dư và nhận ra ông chủ bốc lột. Theo tôi thì không có giá trị thặng dư nào ở đây, sở dĩ người ta có lời là vì tài kinh doanh hay móc túi của khách hàng chứ không phải bóc lột lao động nào cả (trên đời có ai ngu để cho ai bóc lột ai như thế chứ, hình thức bóc lột chỉ là xưa củ và không thể tồn tại hay làm giàu được, có chăng là nhà nước độc tài bóc lột dân mà thôi).

Tôi xin phản lại bằng một ví dụ cũng đơn giản: Có hai công nhân làm ở hai công ty khác nhau, hai công nhân đều làm ngày 8 tiếng, và công việc điều hao phí sức lực như nhau, và đều làm ra 10 cái áo. Chất lượng như nhau. Được trả lương như nhau, vậy có nghĩa là họ chỉ bị bốc lột giá trị thặng dư như nhau. Nhưng anh A làm ở cty danh tiếng nên 10 cái áo bán được 100 USD, anh được trả lương 50 USD vậy theo triết Mac có nghĩa là anh A bị bóc lột 50 USD. Còn anh B làm ở cty thường, chưa có tiếng trên thị trường nên 10 cái áo anh làm bán được 90 USD, anh được trả lương 50 USD vậy theo triết Mac anh B bị bóc lột 40 USD. Đến đây ta dễ dàng nhận thấy, hai Công nhân hao phí lao động như như nhau, nhưng sao lại bị bóc lột lệch nhau 10 USD vậy? trả lời:10 USD là nhờ tài ông chủ biết tiếp thị mà có. Vậy mà Mac phủ nhận điều này, cứ cho tất cả lợi nhuận nhận được là giá trị thặng dư do bóc lột mà có. Thật, Mac không biết chút gì về kinh tế học.

Nói về nền kinh tế thị trường hay kinh tế hàng hóa

Theo họ “ nền kinh tế hàng hóa thị trường là nền kinh tế bóc lột, có quan hệ người bóc lột người, tạo ra giai cấp vô sản và tư sản, phân chia giai cấp, có nhiều áp bức bất công…..”, vì vậy ngày xưa họ đánh tư sản, “bãi bỏ mọi hình thức kinh tế cá thể,bóc lộ. Chỉ duy trì hình thức kinh tế nhà nước, hay tập thể, dân chủ công bằng, không ai bóc lột ai,…..” Và giải thích nền kinh tế thị trường của VN ngày nay họ viết: “ nền kinh tế hàng hóa có nhiều ưu điểm của nó, thúc đẩy sản xuất, lưu thông hàng hóa, giải quyết được sức lao động, tạo công ăn việc làm cho nhiều người dân, nâng cao đời sống xã hội,….. vì vậy Đảng ta đã đa dạng hóa nền kinh tế nhiều thành phần, đó là điều tất yếu phù hợp với xu hướng phát triển của thế giới ngày nay.” Đấy, thật buồn cười, tất cả cái tốt cái tích cực của kinh tế tự do họ nhận hết về phần mình, và tô vẽ ra những cái bóc lột, cái xấu mà gán cho các nước tư bản dân chủ.

Môn Kinh tế chính trị hay CNXH đang giảng dạy ở VN là thế, một điều toàn vô lý, thế mà không hiểu sao có nhiều người thầy cô lại tâm huyết với nó như thế, Giúp nhà cầm quyền hại nước để có đồng lương sao?

Thật buồn thay! 

Lãnh đạo ĐCSVN không có tự trọng, làm sai ko xin lỗi dân mà còn hành dân

https://www.youtube.com/watch?v=gb9DO4lJZ3c

Xin Lỗi Dân, Ngàn Lần Xin Lỗi Dân

Các Thủ tướng Nhật xin lỗi dân không có gì lạ, có lẽ đó là văn hóa hay đạo đức chính trị của nước Nhật. Chuyện ở nước Nhật rất đáng để chúng ta suy ngẫm, mặc dù Thủ tướng của chúng ta có thể ít thời gian suy ngẫm về những chuyện "nhỏ nhặt" thế này. Tất nhiên suy nghĩ của tôi là chủ quan, cảm tính và thậm chí có thể bị Thủ tướng ghét. Nhưng nếu tôi nghĩ sai thì sao nhỉ? Nếu tôi sai thì cũng chả sao cả mà ngược lại sẽ là vạn lần vui sướng và phúc đức cho nước Việt khi có được ông Thủ tướng biết xin lỗi dân, từ đó sẽ có hàng trăm ông Bộ trưởng, Tỉnh trưởng, Bí thư, Đại biểu Quốc hội... sẽ noi theo tấm gương "người tốt việc tốt” này, tức là biết xin lỗi dân khi mình làm điều gì sai trái hay thất hứa với dân. Và dân chúng sẽ dần cảm thấy tin hơn một chút vào những câu khẩu hiệu như kiểu "sự lựa chọn sáng suốt của nhân dân" hay "của dân do dân vì dân"... Chuyện mới nhất là ông Thủ tướng Yukio Hatoyama khi tranh cử đã từng hứa với dân rằng sẽ di chuyển một căn cứ quân sự Mỹ ra khỏi Okinawa nhưng nay ông lại nhận thấy rằng căn cứ này là cần thiết bởi "môi trường an ninh ở Đông Á vẫn còn mong manh".

Bản tin của BBC nói rằng: "Tôi xin lỗi người dân ở Okinawa vì tôi đã không thể giữ lời hứa của tôi", Thủ tướng nói. Phản hồi lại lời xin lỗi này, Tỉnh trưởng Nakaima đáp rằng "Tôi phải nói với ông rằng quyết định của ông là vô cùng đáng tiếc và rất khó chấp nhận được". Bên ngoài, người biểu tình hô vang: "Hatoyama, hãy về nhà đi".

Ta thấy rằng người dân Nhật không hề muốn tha thứ trước lời xin lỗi và lý do của Thủ tướng đưa ra. Nhưng nếu như chuyện này xảy ra ở Việt Nam thì có thể tạo nên một cú sốc tâm lý cực mạnh có tính lan truyền, thậm chí là hàng chục triệu người phải rơi nước mắt... Và chắc chắn rằng không có chuyện hàng ngàn người dân Việt nam phải biểu tình hô vang "Nguyễn Tấn Dũng, hãy về nhà đi" như người dân Nhật Bản đã làm. Đã là dân tất nhiên người ta có thể kể ra hàng ngàn chuyện buộc phải "bỏ qua" nhưng giá như có một lời xin lỗi, chỉ một lời thôi mà họ "vẫn mong, vẫn chờ mãi, trên từng ngày quạnh hiu"... sao mà khó quá để được một câu xin lỗi từ những ông đầy tớ của mình.

Ví dụ như ngư dân đánh cá đã không được bảo vệ trên “biển của mình” và tuyệt vọng khốn cùng vì bị quân giặc bắt giữ đòi tiền chuộc. Ví dụ như 70 người dân Phú Yên bất ngờ thiệt mạng trong một đêm vì mưa lớn kèm thủy điện đồng loạt xả lũ. Ví dụ như hàng triệu người dân đang sống trong những khu quy hoạch treo vài chục năm. Ví dụ như hàng vạn lá đơn khiếu nại chưa được giải quyết thỏa đáng. Ví dụ như những con đường ngốn vài trăm tỷ tiền dân “vừa chạy thử đã hỏng”. Ví dụ như hàng trăm lô cốt khiến dân tình hàng ngày kẹt xe dài cổ hít khói bụi… Hay gần đây nhất là chuyện của một người thầy giáo “đương thời” trở thành “hết thời” chỉ vì mong muốn làm một ông thầy thực sự lương thiện. Có thấy ai xin lỗi ai gì đâu?

Người dân Việt vẫn xin lỗi nhau hàng ngày khi cần thiết, thầy xin lỗi trò, bè bạn vẫn xin lỗi nhau, cha xin lỗi con, chồng xin lỗi vợ... và tất nhiên các ông tai to mặt lớn vẫn có cư xử ấy với bè bạn hay gia đình họ. Nhưng không mấy khi nghe thấy câu xin lỗi thật lòng từ những con người là "lựa chọn sáng suốt của nhân dân" với người dân của họ. Phải chăng họ đang quá bận bịu vì phải nghe những tiếng vỗ tay và những lời chúc tụng về sự tài tình sáng suốt…? Tôi vẩn vơ nghĩ giá như câu điệp khúc "xin lỗi em, ngàn lần xin lỗi em" sẽ được hát thành "xin lỗi dân, ngàn lần xin lỗi dân"... nghe mới êm ái dịu dàng làm sao... Và tình cờ đem suy nghĩ của mình nói với bạn, ông ấy phang luôn một tràng. Ý rằng như Tướng Giáp bao lần gửi thư đến lãnh đạo cấp cao không được ai hồi đáp, rồi Tướng Đồng Sỹ Nguyên, Nguyễn Trọng Vĩnh cũng thế, hay vụ các ông “Think tank” ở viện IDS kia đem óc não ra tư vấn không công cho nhà nước mà phải tự giải tán... có ai thèm xin lỗi đến nửa câu… thì dân đen làm gì đến lượt, đừng có mà mơ. Thế là tôi tỉnh lại.

Blog AnhBaSG

Thanh niên, sinh viên Việt Nam - tự hào và nhục nhã!

https://www.youtube.com/watch?v=VHqe7DtSRx0



Bài viết của Mind Do có tựa đề là:

Thanh niên, sinh viên Việt Nam - tự hào và nhục nhã!

Mở đầu tác giả viết như sau:

Câu chuyện dưới đây là một câu chuyện mà Mind Do không biết nó có thật hay không??? Mind Do chỉ biết rằng, chính mình cũng có lúc đã có cách suy nghĩ không khác gì bạn sinh viên trong chuyện này! . Nhưng trước tiên , xin mời quý vị nghe câu chuyện này đã nhé:

Một sinh viên Việt Nam đang lang thang ngắm cảnh ở Singapo, một sinh viên Singapo lên tiếng chào sinh viên Việt Nam:

- Chào anh bạn Việt Nam nghèo khó, và yếu đuối, tôi thấy thật là tội nghiệp cho dân tộc của anh.

Sinh viên Việt Nam liền lên tiếng:

- Chị đừng có buông lời cao ngạo, dân tộc chúng tôi đã chiến thắng hai đế quốc lớn của thế kỷ 20 là đế quốc Pháp và đế quốc Mỹ, dân tộc Việt Nam chúng tôi có quần chúng nhân dân anh hùng, không bao lâu nữa dân tộc Việt Nam chúng tôi sẽ sánh vai cùng các cường quốc năm châu. Sinh viên Singapo liền hỏi: - Chị năm nay bao nhiêu tuổi?.

- Sinh viên Việt Nam đáp: - 20 tuổi.

Sinh viên Singapo tỏ vẻ ngạc nhiên:

- Anh bạn mới 20 tuổi có nghĩa là anh bạn không hề tham gia hai cuộc chiến tranh chống Pháp và chống Mỹ, có nghĩa là hai cái Chiến Thắng vĩ đại mà anh bạn mới khoe không hề dính dáng gì đến anh bạn và những người trạc tuổi anh bạn, những người làm nên Chiến thắng điện biên phủ có lẽ đã chết gần hết, những người đã đánh bại người Mỹ giờ đây có lẽ tóc đã bạc. Quần chúng anh hùng mà anh bạn nói đến giờ còn sót lại được bao nhiêu?. Tôi nghĩ chắc cũng chẳng còn nhiều.

Sinh viên Việt Nam gắt giọng :

- Việt Nam chúng tôi còn có thế hệ trẻ, những người trẻ tài năng của Việt Nam không thiếu, chúng tôi sẽ làm được cho dân tộc rất nhiều những điều hữu ích.

Sinh viên Singapo lại ồ lớn:

- Những người trẻ của Việt Nam ư?. Các anh có bằng thế hệ trẻ của Singapo không?. Thế hệ trẻ của Mỹ không?. Của Hàn Quốc không?. Của Trung Quốc không?. Tôi biết Việt Nam của anh có rất nhiều tài năng trẻ, nhưng rồi họ cũng sang đây để phục vụ cho đất nước của tôi mà thôi!. Họ cũng sang Mỹ, Anh, Pháp, Đức ..vv. Để phục vụ cho những quốc gia giàu có mà thôi!.

Sinh viên Việt Nam ngẩn người ra.

Sinh viên Singapo lại tiếp tục:

- Thế hệ cha ông của chúng tôi đã từng rất ngưỡng mộ những thế hệ cha anh của các bạn và thế hệ trẻ của chúng tôi cũng vẫn còn ngưỡng mộ những người lính đã đánh bại hai đế quốc khổng lồ là Pháp và Mỹ. Còn thế hệ các bạn, có bao giờ các bạn ngưỡng mộ thế hệ cha ông của chúng tôi chưa?. Tôi chắc chắn là chưa!. Các bạn có bao giờ ngưỡng mộ nhân dân Mỹ chưa?. Chắc chắn cũng là chưa bao giờ!. Các bạn cứ mải mê nhìn vào các nhà lãnh đạo , nên các bạn không chú ý đến những quần chúng nhân dân anh hùng. Người Singapo không nói “dân tộc chúng tôi nghèo”, mặc dù trước đây chúng tôi rất nghèo!. Người Nhật cũng không nói “dân tộc chúng tôi nghèo”, mặc dù sau chiến tranh thế giới họ cũng rất nghèo!. Người Hàn Quốc không nói “dân tộc chúng tôi nghèo” cho dù sự thật là sau chiến tranh thế giới và trong suốt giai đoạn chiến tranh hai miền họ cũng rất nghèo. Thế mà lúc nào tôi cũng thấy các anh nói “dân tộc chúng tôi chiến thắng Pháp và Mỹ” cái chiến thắng của ngày xửa ngày xưa.

Nhìn sinh viên Việt Nam vẫn còn nghĩ ngợi, sinh viên Singapo lại tiếp tục:

- Phụ nữ Việt Nam thì đua nhau lấy chồng ngoại để đổi đời, Công nhân thì bỏ ra nước ngoài kiếm việc làm, trong khi chính đảng của họ đang nắm quyền thống trị ở Việt Nam, thế hệ trẻ thì cứ ba hoa về truyền thống vẻ vang của dân tộc, bọn lãnh đạo già khụ thì ra sức củng cố tước vị, những người có thực tài thì cảm thấy bị ruồng bỏ, những kẻ giỏi ca hát thì làm bí thư lãnh đạo, những người có đầu óc chính trị dân chủ thì bị quy là phản động, lạm phát gia tăng ,đời sống công nhân khó khăn , mà chính phủ của họ vẫn nhởn nhơ . Miệng lưỡi thì tỏ vẻ đấu tranh, nhưng chẳng thấy hành động. Chê bai nước Mỹ đầy dẫy bất công để tỏ vẻ Việt Nam là một nước công bằng. Chê bai bầu cử tư sản đầy dẫy gian lận và hỗn loạn, để tỏ ra mình là lãnh đạo của một nước tự do dân làm chủ. Lấy hiện tại để so với quá khứ, lấy quá khứ để suy tương lai, làm ra vẻ ta đây cũng giỏi giang lắm.

- Đáng thương thay những thế hệ cha ông anh hùng lại sản sinh ra một thế hệ con cháu hèn nhát, một quốc gia quật cường không nhân nhượng; giờ đây lại là một miếng mồi béo bở cho các quốc gia giàu có. Vỗ ngực mà lớn tiếng rằng ,Trung Quốc không bao giờ dám đánh Việt Nam, chúng đâu có hay biết bao nhiêu ki lô mét vuông biển đã hiến cho Trung Quốc, bao nhiêu đất đã bị chúng chiếm, máu của ngư dân vô tội vẫn chảy giữa biển khơi, đảo kia vẫn chưa đòi được; nay chúng lại tiếp tục lăm le.

=======================================

Và Blogger Mind Do kết luận:

- Khá khen thay cho thanh niên Việt Nam vẫn vỗ ngực tự hào ta đây tài giỏi!.

Kính thưa quý thính giả :

Blog của Mind Do, cũng như các Blog khác, thoạt tiên chỉ có hình thức là một trang Nhật Ký mở ra cho mọi người tự do vào đọc. Chẳng bao lâu một số đông trang Blog đã trở thành những tờ báo điện tử do một người dân làm chủ, vì vậy mà gọi Blog là một tờ “Dân Báo” cũng có lý lắm. Cái hay của Dân Báo là độc gỉa , nếu cũng là chủ nhân của một tờ Dân Báo khác, thì có thể ghi thẳng lời phê bình của mình lên tờ báo. Bài viết của Nhà Dân Báo Mind Do đã nhận được 10 lời phê bình, tất cả đều thuận lợi . Xin trích đăng lời phê bình của Blogger Mandy Phuong :

Bài viết này hay tuyệt anh à , người ta cứ mải mê sống trong thời hoàng kim của quá khứ mà quên mất thực tại ! Chẳng bao giờ nhìn thấy những mặt tốt của các quốc gia khác ; chỉ nhìn vào khuyết điểm của họ mà phê phán ! Ừ thì cứ tự hào đi ,nhưng Việt Nam sẽ không bao giờ sánh vai được với các cường quốc năm châu, như mọi ngưới cứ vỗ ngực tự hào ! Ngày xưa thế giới biết đến VN qua những trang lịch sử hào hùng, thì nay họ biết đến VN là 1 trong những đất nước tham nhũng nhiều nhất thế giới! Tự hào thay !!!

Còn Blogger LeeHm chỉ có lời phê bình vắn tắt :

Ngồi mài cái củ "chiến thắng đế quốc" ra mà ăn có được không nhỉ? bài viết hay lắm. — 

Dân và Chính Phủ

https://www.youtube.com/watch?v=bFrGZKwwg7g

Tạ Duy Anh 
Có rất nhiều điều chúng ta phải thay đổi khi mong muốn trở thành công dân thế giới. Ở đây tôi chỉ đề cập đến một thay đổi rất nhỏ trong tư duy về quan hệ giữa người dân và chính phủ. Suốt một thời hễ cứ mở miệng ra là dân ta lại nói “ơn chính phủ”. Thậm chí “ơn chính phủ” đã được đưa cả vào một bài hát khá cảm động. Nó xác định rõ người ban ơn và kẻ nhận ơn.

Những người làm tuyên truyền coi đó là một sự kỳ diệu trong công tác tư tưởng mà không biết rằng chính kiểu quan hệ như vậy là nguyên nhân của tất cả sự trì trệ trong bộ máy hành pháp suốt một thời gian dài mà ngày nay chúng ta đang hô hào cải cách. Bởi vì khi người dân luôn phải mang ơn chính phủ của họ, thì đương nhiên là họ chỉ có duy nhất một thứ quyền, ấy là tìm cách mà báo đáp lại chính phủ, người gia ơn cho mình. Ngược lại, ở vị trí người ban ơn thì chính phủ mặc nhiên có quyền không cho phép ai đòi hỏi ở mình. Bởi vì mối quan hệ cho-nhận là mối quan hệ không dựa trên nghĩa vụ và quyền lợi mà dựa trên sự hảo tâm đầy cảm tính và tuỳ tiện cho dù nó được khoác vẻ mặt đạo đức. Đây là mối quan hệ còn mang mầu sắc lễ giáo phong kiến, trong đó nhà nước là của vua. Vua có ban thì thần dân mới được. Giờ đây nghĩ lại không khỏi cảm thấy rất buồn cười và trên thực tế nó vô cùng tai hại. Tôi sẽ từ từ chỉ ra sự tai hại đó.

Về bản chất, chính phủ là những người được dân trả tiền thuê để điều hành công việc làm ăn, gọi thẳng ra là những người làm thuê cho dân. Tiền lương trả cho các nhân viên trong bộ máy hành chính chỉ lấy từ nguồn duy nhất là tiền thuế của dân. Chính phủ, khi tạo ra của cải vật chất thông qua điều hành sản xuất, làm dịch vụ… thì của cải đó thuộc về ông chủ là nhân dân. Người được thuê chỉ có nghĩa vụ làm tết những công việc mà nhờ thế anh ta nhận được thù lao từ người trả tiền. Hiến pháp của nhà nước Việt Nam không thể không xác nhận điều này cho dù ngôn từ dùng có thể không nói cụ thể ra như vậy. Nhưng không hiểu sao trong quan niệm của dân ta, chính phủ nói riêng và các tổ chức khác nói chung giống như những lực lượng vô hình được phái đến từ đâu đó trước hết để ban ơn cho họ. Chính phủ có trong tay nguồn của cải to lớn để cho ai thì cho, cho bao nhiêu là quyền của chính phủ. quan niệm này tai hại ở chỗ nó xác định sai lạc bản chất mối quan hệ giữa người dân và các cơ quan hành chính. Với người dân thì họ luôn phụ thuộc, lệ thuộc vào chính những người-như đã nói-làm thuê cho mình. Cho nên mới xảy ra chuyện ngược đời là có nhiều người dân sợ chính quyền như sợ cọp! Với những người này thì chính quyền làm gì làm thế nào là quyển của họ. Họ làm tốt thì mình được hưởng (chẳng hạn như may mắn không bị sách nhiễu, gây khó dễ khi có việc cần phải gặp người của chính phủ; hoặc may mắn gặp được người tốt, công việc thuận lợi…), còn nếu họ làm không tốt họ gây cản trở thì cũng đành cắn răng biết vậy. Hiện trạng đó đã và đang ngầm xác nhận một thực tế ngược đời là người làm thuê lại đứng ở vị trí của ông chủ và ngược lại. Những người làm thuê này tự thấy mình ở phía trên người dân để nhìn xuống. Người dân phải mang ơn họ cơ mà. Mà đã chịu ơn thì được ơn ngần nào tốt ngần ấy, không ai đi đòi hỏi người khác phải gia ơn.

Vậy là vấn đề không chỉ còn là chuyện ngữ nghĩa câu chữ, truyền thống văn hoá hay quan niệm đạo đức được gắn tuỳ tiện cho một mối quan hệ mập mờ giữa người dân và chính phủ nữa, mà là vấn đề của khoa học dân chủ, phát triển và văn minh. Đã đến lúc mối quan hệ này phải trở về đúng bản chất của nó. Đã đến lúc các nhân viên trong bộ máy hành chính phải luôn ý thức nếu họ phục vụ không tết, thiếu minh bạch… ông chủ nhân dân sẽ chuyển sang thuê người khác, tức là họ mất việc. Đã đến lúc trả lại cho người dân cái quyền tối thiểu của họ là không thuê những người không có phẩm chất và năng lực làm việc cho họ. Có như vậy chúng ta mới xây dựng được một chính phủ hiện đại như mong muốn của người dân và đòi hỏi của thời cuộc. Khi đó, nếu người dân thật sự biết ơn chính phủ của mình thì họ sẽ có đủ cách để bày tỏ mà không cần phải lên gân hô cái khẩu hiệu rỗng tuếch./.