Friday, May 16, 2025

586.000 nạn nhân trong cải cách ruộng đất.

 


586.000 nạn nhân trong cải cách ruộng đất.

Trong đợt cải cách ruộng đất đẫm máu diễn ra trong các năm 1955-1956 ở miềm Bắc có 586.000 nạn nhân của cải cách ruộng đất.

Gần đây, đảng cộng sản lại đưa ra con số nạn nhân “chính xác nhất” là 172.008 người, trong đó có 123.266 người (71,66%) được chính thức xác nhận là oan. Con số này ghi trong một tài liệu được biên soạn rất công phu, in ấn rất thẩm mỹ nhưng có lẽ ít ai đọc: Lịch sử kinh tế Việt Nam 1945-2000 do Viện Kinh Tế Việt Nam xuất bản. Có lẽ vì rất ít người đọc, nên con số rất quan trọng này chưa được ai nhắc lại. Tuy nhiên con số này cũng còn mang tính mù mờ.

Trước hết, con số 172.008 này là những người bị đem xét xử? Tài liệu không nói rõ, nhưng giả thuyết đúng nhất vẫn là những người bị giết vì ít nhất ba lý do: 1. Tài liệu nói rằng, đợt cải cách được thực hiện tại 3.563 xã với mười triệu dân và tỷ lệ được qui định trước là 5,68% (trang 85, tập II), một con số tùy tiện nhưng lại có dáng dấp như kết quả của một tính toán rất chính xác. Tỷ lệ này được các cai đội cải cách ruộng đất thi hành một cách máy móc, vì tài liệu nói các xã cố “truy bức để đôn tỷ lệ địa chủ lên 5% như một qui định bắt buộc” (trang 86, Tập II). Nếu như vậy, tổng số người bị xét xử phải trên 500.000 người chứ không phải 172.008 người. 2. Không có, hay chỉ có rất ít người bị xử án tù, vì ngay sau năm 1956 đợt cải cách ruộng đất đã bị coi là một sai lầm. Cũng không thấy tài liệu nào nói đến trường hợp những người bị đem xét xử được trắng án hay bị xử tử cả. Như vậy, phải hiểu rằng đã có khoảng 586.000 người bị xét xử, trong đó 172.008 người bị giết, những người khác đã bị hành hạ và sau đó được tha trong chính sách sửa sai. 3. Có một mâu thuẫn lớn giữa bản thống kê và báo cáo của bộ chính trị Đảng Cộng Sản Việt Nam tháng 10-1956 về số đảng viên bị xét xử. Theo bảng thống kê thì tổng số nạn nhân “thuộc thành phần kháng chiến” là 586 người (trong đó có 290 người sau đó được coi là oan), trong khi theo báo cáo của bộ chính trị thì tổng số đảng viên bị “xử trí” lên tới 84.000 người Đây là một sai biệt quá lớn. Như vậy phải hiểu rằng nạn nhân của bảng thống kê là những người đã bị giết. Bản báo cáo cũng ghi nhận : “hàng vạn đảng viên có nhiều công lao bị xử oan, phải chịu những nhục hình rất tàn khốc dã man”. Như vậy rõ ràng con số 586 người “thuộc thành phần kháng chiến” bị giết chứ không phải bị “xử trí” hay bắt giam, con số 172.008 nạn nhân ghi trong bảng thống kê là những người bị giết. Về thành phần của con số 172.008 nạn nhân này, bảng thống kê ghi như sau : Địa chủ cường hào gian ác : 26.453 người, trong đó 20.493 người bị oan (77,4%). Địa chủ thường : 82.777 người, trong đó 51.480 người bị oan (62%). Địa chủ kháng chiến : 586 người, trong đó 290 bị oan (49%). Phú nông : 62.192 người, trong đó 51.003 người bị oan (82%). Tổng cộng : 172.008 nạn nhân, trong đó 123.266 người bị oan : 71,66%. Cũng cần lưu ý rằng đây chỉ là những nạn nhân thuộc thành phần nông dân. Ngoài ra còn có một đợt cải tạo “tư sản mại bản” cũng đẫm máu không kém nhưng số nạn nhân ít hơn vì giới buôn bán chỉ chiếm một tỷ lệ nhỏ. Đợt cải cách ruộng đất này là một cuộc thảm sát hàng loạt và một tội ác đối với loài người theo công ước quốc tế, vì một trong những tội ác đối với loài người được qui định rõ ràng là hành hạ, ngược đãi hoặc giết một số người vì thành phần xã hội, tín ngưỡng hoặc quan điểm của họ. Tố Hữu, trưởng ban tuyên truyền trung ương, người được cho là tác giả của câu thơ: “Giết, giết nữa bàn tay không chút nghỉ Cho ruộng đồng lúa tốt thuế mau xong”; Tố Hữu sau đó tiếp tục lên tới chức Phó Chủ tịch thứ nhất Hội đồng Bộ trưởng, tức Phó Thủ tướng thứ nhất nước Việt Nam thống nhất. Sau này, khi đã về già, Tố Hữu viết trong hồi ký (xuất bản năm 2000) như sau:
“Không thể kể hết những cảnh tượng bi thảm mà những người bị qui oan là địa chủ, ác bá phải chịu đựng ở những nơi được phát động”, nhưng không nói gì đến những người “không bị qui oan”.


Wednesday, May 14, 2025

NHỮNG NGƯỜI KHÔNG MUỐN ĐẤT NƯỚC TIẾN LÊN - TIFOSI & CAFE KU BÚA


NHỮNG NGƯỜI KHÔNG MUỐN ĐẤT NƯỚC TIẾN LÊN - TIFOSI & CAFE KU BÚA
Tôi rất thấy làm lạ khi nghe ai đó đổ lỗi cho người dân là yếu tố đang kìm nén và không muốn đất nước tiến lên. Họ đem những lời chỉ trích những sản phẩm của B-Phone, Vinfast hay những dự án đô thị để làm bằng chứng rằng chính vì những thành phần bất đồng nên sự thịnh vượng vẫn là điều xa vời với nơi này. Chẳng có gì nực cười hơn.
Nếu nhìn Việt Nam từ bên ngoài thì bạn sẽ nghĩ rằng nơi này phải ít nhiều là một quốc gia thịnh vượng vì nó sở hữu tất cả yếu tố để trở nên như vậy. Sau đây là những thứ đất nước này đang có.
1. 331,000 km2 diện tích đất. Không lớn cũng không nhỏ.
2. 3,444 km đường biển trải dài từ Nam ra Bắc. Đó là chưa tính cả hòn đảo lớn nhỏ.
3. 14 triệu ha đất rừng.
4. 68,000 km2 đất nông nghiệp.
5. 4.4 tỷ thùng dầu dự trữ.
6. 97 triệu dân, 70% là dưới 35 tuổi. Quá trẻ và đầy sức sống.
7. Vị trí địa lý tuyệt đỉnh. Ở trên là Trung Quốc, bên phải là đường biển Đông, ước tính 30% tàu hàng hoá đi ngang qua đây. Ở dưới là Đông Nam Á.
8. Tổng hợp tinh hoa Đông và Tây. Khác với các nước Đông Á khác, Việt Nam có chữ viết Latin nên dễ kết nối với kiến thức nhân loại.
9. Di sản Pháp để lại rất nhiều và là nền tảng cho du lịch, văn hoá và chính trị.
10. Mối quan hệ giao thương với hầu hết các quốc gia khác. Không ai là kẻ thù hay coi Việt Nam là mối đe dọa.
Mặc dù có tất cả tiềm năng và vô số cơ hội nhưng hình như có điều gì hay bàn tay thép nào đó luôn kiềm chế. Cho nên bây giờ, nơi này vẫn nghèo. Về GDP thì xếp hạng 44, về GDP đầu người thì 130 với $2,600 mỗi năm. Nhục nhất có lẽ là việc 97 triệu người nhưng có tổng sản lượng thua 5 triệu dân Singapore. Thay vì là cường quốc, Việt Nam là trò hề trong mắt bạn bè quốc tế.
Nhưng thủ phạm là ai.
Người dân? Càng không. Họ không hề có bất cứ quyền lực hay sự quyết định nào trong việc điều hành đất nước. Tất cả đều do một nhóm người của một tổ chức kia đang sở hữu. Từ trên xuống dưới, họ cai trị như một cỗ máy và kiểm soát tất cả những hoạt động diễn ra trong đất nước này.
Với những chính sách sau đây, họ như muốn khóa chân mọi người lại.
1. Tiêu diệt tư sản - Sau khi giải phóng và thống nhất đất nước, khác với sự mong đợi về hòa bình thì toàn dân phải gánh chịu một thảm họa. Các doanh nghiệp tư nhân thì bị giải thể, doanh nhân và trí thức bị bỏ tù, những cá nhân tiêu biểu thì lại bị bắt bớ vì họ đã phục vụ cho chế độ cũ. Dưới sự khắc nghiệt và bất mãn trong lòng, họ đành chọn con đường vượt biên. Những ai ở lại phải sống trong chuỗi ngày đói khổ. Họ tự quyết hay ai đó muốn vậy?
2. Phân biệt lý lịch - Cùng một dân tộc, ở cùng một nước và nói cùng thứ tiếng nhưng dân tộc này luôn coi nhau như hai phiên bản trái nghịch. Bằng cách phân biệt bên thắng thua, chính nghĩa và “Ngụy,” họ đã chia rẽ con người nơi này và biến nhau thành kẻ thù. Cho đến bây giờ thì di sản này vẫn còn. Dù đó là thuế, cơ sở hạ tầng hay câu hỏi “Trước và sau 30-4-1975 gia đình làm gì.” Đó là sự ngẫu nhiên hay lựa chọn có mục đích?
3. Luật pháp rườm rà - Muốn mở doanh nghiệp hay làm bất cứ điều gì ở đất nước này thì người dân phải trải qua vô số thủ tục mà không hiểu để làm gì. Bắt đầu với sổ hộ khẩu, giấy phép kinh doanh hoặc tờ khai thuế. Sống trong thời điện tử và internet nhưng tất cả đều phải làm bằng giấy tay. Ai lại muốn bị kéo lại bởi hành chính chứ?
4. Tham nhũng - Tham nhũng như món ăn không thể thiếu ở nơi này, người dân đã nghe quen đến mức coi nó là bình thường. Đường sắt Cát Linh Hà Đông, Metro Bến Thành, sân bay Long Thành hoặc những đặc khu kinh tế không rõ mục đích. Tất cả những lãng phí đó sẽ được hưởng lợi từ ai. Tiêu cực lớn và nhỏ đã trở thành quốc nạn. Nó là căn bệnh không có thuốc chữa vì người gây ra nó muốn như vậy.
5. Lợi ích nhóm - Những Vingroup hay FLC luôn tự hào coi mình là biểu tượng đất nước. Nhưng chỉ cần tìm hiểu sơ là sẽ ra hàng loạt vụ tai tiếng. Dân đen bị cướp đất, dân cư bị cưỡng chế. Nhưng tất cả những nỗi đau đó bị lãng quên khi truyền thông tung hô những Vinfast hay Bamboo Air. Chính quyền từ lâu đã giao quá nhiều ưu đãi cho khối lợi ích đó, rồi những người dân đóng thuế đã nhận được gì trừ một thị trường bị thao túng từ mọi mặt.
6. Cấm đoán tự do - Một dân tộc dù thông minh đến cỡ nào cũng không thể phát triển nếu bị kiềm chế và đầu độc. Kiểm duyệt thông tin và bắt bớ người bất đồng, người dân nơi này chẳng khác nào như những con chim bị nhốt trong lồng và nghĩ bay là căn bệnh. Không cho họ suy nghĩ, không cho họ nói thì ai có thể khám phá. Chẳng ai, chẳng thể.
Có bao giờ chúng ta tự hỏi vì sao người Việt có thể thành công ở bất cứ nơi đâu, trừ quê hương họ không. Mỗi khi một ai đó thành đạt có một chút gốc Việt thì báo chí và quan chức sẽ ngay lập tức tìm cách để liên kết trong khi họ chẳng liên quan gì.
Dân tộc này đâu thua kém, bằng chứng là con cháu của thế hệ tỵ nạn hiện tại đang đạt đến đỉnh cao sự nghiệp ở những quốc gia tự do. Trong khi đồng bào của họ thì đang sống trong nghèo. Sự khác biệt ở đây là gì. Tư duy ư, chẳng thể vì họ cùng dân tộc. Là dòng máu ư, vậy một người Việt ở trong nước khác gì với người Việt ở nơi khác.
Chẳng một người Việt Nam nào muốn kìm nén đất nước, dù muốn cũng không được. Tất cả đều khao khát vươn lên để thoát nghèo và sống trong thịnh vượng. Nhưng nguyện vọng của họ không phải là điều những người bên trên mong muốn. Thay vì giàu có, họ chọn bần cùng. Thay vì tư bản, họ chọn CNXH. Thay vì độc lập, họ chọn lệ thuộc. Thay vì tự do, họ chọn độc tài. Thay vì hạnh phúc, họ chọn xung đột.
Tất cả những hướng đi đó không hề được chọn bởi con người Việt Nam, mà là những ai đang cầm đầu họ. Đó mới là những con người không muốn đất nước tiến lên.
Ku Búa @ Cafe Ku Búa
VV
Al reactions:

Monday, May 12, 2025

Một tàu Trung Quốc khổng lồ đã đâm và đánh chìm một chiếc thuyền gỗ nhỏ của ngư dân Việt Nam gần quần đảo Hoàng Sa



Một tàu Trung Quốc khổng lồ đã đâm và đánh chìm một chiếc thuyền gỗ nhỏ của ngư dân Việt Nam gần quần đảo Hoàng Sa đang có tranh chấp. Bất chấp tình trạng tranh chấp của khu vực này, Trung Quốc đã đơn phương lắp đặt một giàn khoan dầu tại đây. Khi Việt Nam lên tiếng phản đối, phía Trung Quốc đã đáp trả bằng hành động gây hấn—cuối cùng nhấn chìm các chiếc thuyền Việt Nam một cách tàn bạo.
Tổng cộng có khoảng 40 tàu Trung Quốc tham gia vào các hành vi nguy hiểm và khiêu khích: theo dõi, bao vây, đâm va và đánh chìm các tàu cá của Việt Nam.
Đây không chỉ là hành động gây hấn—mà còn là sự vi phạm luật pháp quốc tế và xúc phạm phẩm giá con người. Những hành vi như vậy cần phải bị lên án và xử lý thích đáng. Cộng đồng quốc tế không thể tiếp tục im lặng. Trung Quốc phải chịu trách nhiệm cho sự coi thường trắng trợn đối với an toàn hàng hải và chủ quyền quốc gia.
Video này được Gordon Chang, chuyên gia về Trung Quốc đăng trên mạng xã hội hôm nay.
Tìm trên Internet không thấy các đài lớn đưa tín này, vì vậy tôi tin rằng có lẽ đây là sự kiện đã xảy ra trước đây, không phải ngay bây giờ.


 

Saturday, May 10, 2025

một tên khủng bố (biệt động nằm vùng CS

 


Một cảnh sát viên, hai nhân viên bảo vệ và một phụ nữ thiệt mạng và năm thường dân khác bị thương nặng khi một tên khủng bố (biệt động nằm vùng CS 😉 ) đi trên xe gắn máy ném một quả lựu đạn vào nhóm người đứng phía trước trụ sở cơ quan Trợ giúp Kinh tế của Hoa Kỳ tại Saigon. (Sài Gòn năm 1968)
Ảnh: Douglas Pike