Tuesday, April 27, 2010

Rất cần những bàn tay chìa ra

Nguồn: blog Gửi hương cho gió

28.04.2010

Sẽ cần bao nhiêu thời gian?

Sẽ cần thêm bao nhiêu thời gian
Để Ba mươi tháng tư thôi là ngày "Quốc hận"?
Xa xứ gặp nhau - giọng Nam tiếng Bắc
Không còn vách ngăn.

Sẽ cần thêm bao nhiêu tháng năm
Để "Quốc giỗ" cho những người tử trận
Không phân biệt thắng - thua, được - mất
Súng đã im - vết sẹo vẫn chưa lành

Sẽ cần thêm bao nhiêu thời gian
Để gọi đích danh kẻ ngăn sông cấm biển
Thêm một lần nàng Mỵ Châu bị giết
Cuộc hôn nhân lẩn khuất bóng Triệu Đà

Sẽ cần thêm bao nhiêu thời gian
Để ta tự hào nói cùng bè bạn
Rồng đã bay lên.

Bài thơ này tôi viết từ tháng sáu năm ngoái. Nay vẫn thấy cần đưa lại trong entry này.

Tôi suýt khóc như trẻ bị đòn oan khi nhận thông báo không được tiếp tục đứng lớp dạy tiếng Việt cho các con em người Việt ở Chùa nữa. Lý do: Tôi đã dạy các trò bài hát "Tiếng chuông và ngọn cờ" của "nhạc sỹ cộng sản" Phạm Tuyên. Kiến nghị này chỉ của một nhóm giáo viên và một vài vị phụ huynh "quá khích" (tôi đã gọi họ như thế). Lúc ấy tôi giận họ ghê gớm. Họ đã tước đoạt mất niềm vui được thiện nguyện đóng góp cho cộng đồng của tôi. Giữa tôi và các trò đã bắt đầu nảy sinh tình cảm quý mến nhau. Có bé gái mồ côi mẹ, lần nào không làm được bài kiểm tra cũng khóc khiến cho hai cô giáo phải ôm vào lòng vỗ về, dỗ dành. Có bé học rất giỏi, luôn tìm ghép được những từ cả cô giáo và các bạn không ngờ tới. Có bé vẽ minh họa được cả những từ khó như "nhà sư", "mùa thu"... Tôi đã định cầu cứu đến sự ủng hộ của các tăng ni phật tử mà tôi đã quen trong gần hai tháng tham gia giảng dạy ở Chùa. Tôi đã định tìm gặp Sư Thầy để nói rõ nguồn cơn...

"Sẽ cần thêm bao nhiêu thời gian - Để Ba mươi tháng Tư thôi là ngày "Quốc hận"? Tôi đã từng tiếp xúc với nhiều Việt kiều ra đi trước, trong và sau biến cố 75. Khi vượt qua được thanh ngáng "30 tháng Tư" để trò chuyện với nhau như những người Việt xa xứ, họ đã kể về những mất mát mà gia đình và người thân họ phải gánh chịu. Chiến tranh là thế. Hai nhà hàng xóm đánh nhau, sau một vài năm có thể chào hỏi lại một cách xã giao. Anh em ruột thịt đâm chém nhau, vết thương còn mãi trong lòng những người thân. Chị bạn tôi nói, những người phản đối tôi đều có nhiều người thân bỏ mạng trong cuộc chiến hoặc bị chết trong các trại cải tạo hoặc từng là nạn nhân của cướp biển, của sóng dữ trong nhưng ngày lênh đênh bỏ nước ra đi. "Tiếng Việt còn - nước Việt còn" - nhưng nước Việt trong họ là hoài niệm của miền Nam đã mất sau 75. Sẽ có người nói rằng, chắc gì bên nào đã mất mát nhiều hơn? Vâng! Nếu chúng ta đem những "bia mộ Trường Sơn trùng trùng lớp lớp", đem nỗi đau da cam, đem nỗi cô đơn của hàng triệu phụ nữ có chồng con "đi mãi không về"... đặt lên bàn cân... Nhà thơ Nguyễn Duy viết: "Nghĩ cho cùng mỗi cuộc chiến tranh - phe nào thắng thì nhân dân đều bại". Ba mươi lăm năm đủ để cho những đứa trẻ sinh ra sau chiến tranh trở thành người lớn. Nhưng tuổi thơ của lớp người này vẫn ám ảnh bởi những ký ức buồn đau, mất mát trong và sau cuộc chiến của cha anh họ. Như tôi vẫn hay thường kể cho các con nghe những cơn đói triền miên hồi thập kỷ tám mươi. Để hóa giải mọi sự hận thù, rất cần những bàn tay chìa ra. Nhưng cách chìa bàn tay của hai bên "thắng - thua" cũng khác. Và tôi thấy sự giận dữ của các vị phụ huynh ở Chùa không còn là điều quá khó hiểu. Họ cần nhiều thời gian hơn để mở lòng với những người thuộc "phe cộng sản".

Tôi nhớ có lần sinh viên du học và sinh viên gốc Việt ở hải ngoại cùng xuống đường biểu tình chống TQ chiếm đảo Hoàng Sa, thành lập Tam Sa, bắt giữ ngư dân VN. Thủ lĩnh hai bên đã thỏa thuận với nhau, chỉ mang theo biểu ngữ VIỆT NAM - tịnh không có bóng một lá cờ đỏ sao vàng hay cờ ba sọc. Khi đất nước gian nguy, tấm lòng con dân Việt lại quy về một mối. "Sẽ cần thêm bao nhiêu thời gian?" - Chắc không còn lâu nữa.


Thanh Chung

4 comments:

  1. Việt Nam là đất nước ưu chuộng hòa bình, ở đây con người luôn yêu thương, giúp đỡ, cảm thông cho nhau

    ReplyDelete
  2. dân tộc Việt Nam và nhân dân Việt Nam luôn luôn khoan dung cho những người nhận ra được sai lầm của mình và muốn sửa sai

    ReplyDelete
  3. dân tộc Việt Nam sẽ dung thứ cho những người trước đây từng là tay sai cho chính quyền cộng hòa muốn trở về quê hương để đóng góp công lao xây dựng quê hương, đất nước để chuộc lại lỗi lầm

    ReplyDelete
  4. Việt Nam là đất nước luôn ưa chuộng hòa bình, không bao giờ muốn gây nên thù hằn với bất kỳ ai

    ReplyDelete